When A Texan Gambles

Chương 10




“Đừng có nói với tôi chúng không phải là con anh nhé” Sarah thì thầm trên mũi Sam. “Tôi đã nhìn thấy K.C ôm anh”.

Trong một khoảnh khắc, tất cả những gì mà anh có thể làm là hít vào mùi kim ngân thơm mát của người phụ nữ bên cạnh anh.

Cô trèo lên trên chăn của anh vào lúc anh đang chuẩn bị ngủ. Anh chưa kịp cười thì đã nhận ra cô chỉ muốn nói chuyện.

“Chúng không phải là con của tôi”, anh nói bình tĩnh khi cô tì khuỷu tay vào ngực anh cứ như thể cô đang dựa trên bàn và không...

Cô chạm lên môi anh bằng đầu ngón tay. “Yên nào. Chúng có thể nghe thấy anh đấy”.

Anh chẳng quan tâm nếu lũ trẻ có nghe được hay không, nhưng anh thích mùi vị của ngón tay cô. Lũ trẻ biết anh không phải là cha chúng. Vợ Frank Jackson đã dạy chúng nói dối để tự bảo vệ mình; có một gã tội phạm thay vì một lão già cũng nguy hiểm. Người phụ nữ đó biết rằng thậm chí chúng chỉ cần nói ra tên anh ta, chúng sẽ gặp nguy hiểm.

Sarah không nhận ra rằng chúng không hề để ý đến anh hay sao? Cô không bao giờ tự hỏi nếu chúng là con anh, tại sao chúng không bao giờ lo lắng, thậm chí là quan tâm nếu anh sống hay chết?

Sarah đã dành cả buổi tối để nhắc đến anh như là một người cha trước mặt chúng nhưng chúng cũng chả để ý đến.

Sam nhớ đã gặp mẹ chúng một lần khi anh ghé qua chỗ ở của cô ta để gửi một tin nhắn cho người đàn ông mà anh mang nợ. Cô đã chào đón anh với đôi mắt trợn tròn vì sợ hãi cho đến khi nhìn thấy bức thư anh cầm ở tay. Sau lần đó, Sam khá chắc chắn về việc cô ta chẳng bao giờ nhìn anh thêm lần nào nữa.

Anh cố gắng nhớ lại xem vợ của Frank Jackson trông như thế nào. Gầy. Không cao lắm. Nhưng vẫn cao hơn người phụ nữ đang tựa lên lồng ngực anh.

“Cô lạnh à?” anh hỏi Sarah khi thấy cô run rẩy.

“Không”, cô nói dối trong khi kéo chăn lên vai.

Sam đoán rằng cô đã đưa hết chăn cho bọn trẻ, lúc này chúng đang nằm ngủ say sưa và ấm áp bên ngọn lửa.

“Vào đây với tôi”, Sam nhấc một góc chăn lên. “Nếu chúng ta cùng đắp chăn của tôi và cô, chúng ra sẽ không bị chết cóng đâu”.

Cô ngần ngại.

“Đừng có nhìn tôi như thế, Sarah. Nếu tôi định tấn công cô thì tôi đã làm từ lâu rồi”.

Cô gặt đầu và chui xuống chăn của anh trong khi kéo chăn của cô lên người cả hai.

“Quy định là gì thế?”, cô thì thầm, ngọ nguậy bên cạnh anh.

“Quy định?”

“Quy định để được nằm cạnh anh ngủ ấy. Đàn ông luôn có những quy định mà”.

Anh thở dài, đoán rằng “đàn ông” ở đây chỉ bao gồm chồng cũ của cô. “Tôi không biết”, anh trả lời thành thật. “Vài lần tôi ở với phụ nữ trên giường thì chúng tôi không ngủ”.

Sarah nhổm dậy, tì khuỷu tay lên ngực anh trong khi nhìn thẳng vào anh. “Anh chưa bao giờ ngủ với một người phụ nữ à? Thật chứ?”

Trong một khoảng thời gian rất dài mà anh có thể nhớ được, lần đầu tiên gò má rám nắng của anh thoáng ửng đỏ. Sarah cư xử cứ như thể anh vừa nói với cô anh chưa từng biết đến phụ nữ. Trên thực tế, đối với một người đàn ông mà phần lớn thời gian sống độc thân, chưa từng ở một nơi đủ lâu để biết bất cứ ai, anh có lẽ chưa biết đến phụ nữ ở tuổi của mình.

Anh nhìn những đốm lửa nhảy nhót trong tóc cô và cố gắng tìm lời giải thích. “Người phụ nữ lên giường cùng với tôi phải làm việc vào ban đêm và không có nhiều thời gian”.

“Ồ, thật là chán. Granny Vee thỉnh thoảng phải đỡ đẻ ngay trong đêm. Tôi luôn giúp và sau đó phải vài ngày tôi mới ngủ lại được”.

Sam cố gắng để khỏi bật cười. “Tôi đưa cho họ một ít tiền để giải quyết”.

Sarah dựa cằm trên tay “Anh thật tốt bụng, Sam. Vào những lúc tôi nghĩ anh là người xấu, anh lại khiến tôi ngạc nhiên và kể cho tôi nghe những điều thú vị”.

“Không ai hoàn toàn xấu cũng như hoàn toàn tốt cả, Sarah”. Anh không thể nhìn thấy mắt cô trong bóng tối nhưng anh biết cô đang nhìn anh. Người phụ nữ này luôn nhìn anh như thể cô chưa bao giờ nhìn thấy những người như anh suốt cuộc đời cô vậy.

Anh nghĩ về việc kể cho cô nghe về cha bọn trẻ. Về cách Frank Jackson đã vượt qua làn mưa đạn để cứu bạn của anh như thế nào. Về việc một thành viên xấu của băng đảng cướp trên tàu đã liều mạng mình để cứu người khác khi băng đảng bị mai phục ở Round Rock vài năm trước đây.

Sam đang qua đường khi ba thành viên của băng đảng xông vào ngân hàng. Cảnh sát trưởng và những người lính biệt động (Rangers hay Texan Rangers: đội biệt động Taxas) đã được cảnh báo trước, vì thế họ đã sẵn sàng để tiếp đón chúng. Một tên đã bị giết bằng một viên đạn vào đầu bởi một người chàng trai cảnh sát biệt động trẻ tên là Ware.

Sam cho rằng bọn chúng sẽ sớm bị hạ gục hết. Nhưng Frank đi xa vào ngày hôm đó, dồn trách nhiệm cho băng đảng.

Đêm khuya hôm đó, Sam vô tình gặp lều của Frank. Frank rút súng ra trước và suýt nữa thì giết chết Sam. Có thể anh ta đã thấy quá đủ các màn bắn giết ngày hôm đó. Nhưng dù sao đi nữa thì Sam vẫn không bao giờ tố giác Frank Jackson.

“Tôi có thể đưa ra một số quy định nếu anh muốn”. Sarah kéo Sam khỏi những ký ức quá khứ trong khi Sarah thả lỏng người bên cạnh anh. “Cả đời tôi đã từng ngủ cạnh nhiều người”.

“Cô nói xem nào”. Anh đặt đầu vào cánh tay không bị băng và chờ đợi. Anh cho rằng quy định đầu tiên là anh không bao giờ được ngủ khi cô ngọ nguậy bên cạnh anh. Anh cũng vài lần từng mơ có một người phụ nữ để ngủ cùng, nhưng luôn có rất nhiều ràng buộc để mối quan hệ đó trở nên thực tế và công bằng đối với người phụ nữ đó.

Khi gặp Sarah trong tù, anh đã nghĩ rằng cuối cùng cũng có người chịu lấy anh để thoát khỏi nhà tù đó. Nhưng câu hỏi đặt ra là tại sao vào thời điểm đó anh lại nghĩ đến việc kết hôn?

Cô bắt đầu nói, cứ như thể anh đang chú ý lắng nghe cô: “Đầu tiên là không động chạm đến đối phương khi không cần thiết. Và nếu chân anh bị lạnh, đừng có đặt lên chân người khác”.

“Chân cô lạnh à?” anh ngắt lời.

“Chân tôi lúc nào cũng bị lạnh”, cô nhỏm dậy lần nữa trên ngực anh. “Và Granny Vee đã từng nói là không được ngủ khi mặt ở gần nhau vì có thể gây ngạt thở cho người kia. Bà ấy kể với tôi rằng có một cặp vợ chồng ngủ sát mặt vào nhau. Không có đủ không khí để cho cả hai cùng thở và một buổi sáng, họ đã chết trên giường, mắt mở to, nhìn chằm chằm vào nhau trong sự ngạc nhiên”.

Sam không thể nén cười. Khi đã thôi cười, anh hỏi: “Còn quy định nào khác không?”

Sarah quay đầu đi, không định nói gì thêm với anh nữa. “Có vài chỗ mà anh có thể động vào và vài chỗ không được phép”.

“Là những chỗ nào?”

Cô quay lưng lại và nhìn lên trời. “Tay chúng ta đang chạm nhau đây này, chỗ đó thì được”.

“Thế chỗ nào thì không được?”

“Sam Gatlin, tôi thề là anh phải hơn tôi 7 đến 8 tuổi, tôi không nghĩ là anh không biết điều đó”.

“Nhưng cô đã lấy chồng rồi mà. Cô đã trải qua chuyện này rồi”, anh nói, cứ như thể là hôn nhân khiến cô khôn ngoan hơn vậy.

“Đúng thế, hôn nhân cho anh biết nhiều điều. Tuy nhiên nếu anh không biết điều gì đó thì tôi cũng không nói cho anh biết đâu”.

Sam cố gắng nghiêm túc nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy thú vị như vậy. Sarah đúng là một ngụm rượu whiskey ngon lành cho anh. “Nhưng nếu cô không nói cho tôi thì làm sao mà tôi biết được chứ?”

Sarah nằm im một lúc lâu khiến Sam nghĩ cô sẽ không trả lời anh. Nhưng cuối cùng thì cô cũng thì thầm “Tôi sẽ nói khi nào anh phá vỡ quy định. Còn nếu không thì chúng ta không cần phải nói về chúng”.

“Công bằng đấy”, anh đồng ý.

“Sam này”

“Gì vậy?”

“Tôi đã lập gia đình trước đây rồi, nhưng nó không giống thế này”.

“Ý cô muốn nói là chồng cô không bao giờ bị tấn công, bị bắn hoặc là bắt cô ngủ trên nền đất à?”

“Không, không phải thế”. Cô nhìn lên. Cuối cùng thì cô cũng trả lời nhưng anh không nghe rõ lời cô nói.

“Người chồng đầu tiên của tôi không bao giờ hỏi xem liệu tôi có bị lạnh không”.

Nỗi buồn dâng đầy trong giọng cô khiến Sam chìm sâu vào sự im lặng giữa họ.

“Chúc ngủ ngon”, cô lẩm bẩm và quay lưng lại phía anh.

“Chúc ngủ ngon”, anh trả lời, hiểu rằng anh khó mà ngủ được. Người phụ nữ này biết cách khơi lại trong anh những cảm xúc mà anh nghĩ rằng đã chết từ lâu.

Mười lăm phút sau, anh cho rằng anh sẽ không thể nào ngủ được nếu suốt đời cô cứ nằm cạnh anh như thế này.

“Nằm yên nào”, anh gầm gừ khi cô trở mình ít nhất mười lần.“Những người đã từng ngủ với cô cáo bao giờ phàn hà về việc cô cứ trở mình liên tục không?”

“Tôi không thấy thoải mái. Tôi chưa từng ngủ trên nền đá. Và tôi cũng nói luôn trước khi anh lại đoán mò, tôi đã từng ngủ cùng với Granny Vee bởi vì bà ấy lúc nào cũng lạnh, cùng chồng tôi vì điều đó và bắt buộc, với Bailee và Lacy khi chúng tôi đi trên con đường mòn vì chúng tôi không còn sức lực để kiếm củi khi chúng tôi cắm trại qua đêm”, cô trả lời.

Đáng lẽ cô không nên nói ra danh sách đó, anh đã biết câu trả lời rồi. “Về việc phải ngủ trên đá thì tôi không làm gì được. Cô có đủ ấm không?”

“Không”, cô thừa nhận. “Tôi nghĩ là cái chăn ngày càng co lại khi chúng ta ngủ”.

Anh mở tay ra và kéo cô lại gần.

Sau vài phút căng thẳng, cô thư giãn và gối đầu lên ngực anh. Anh đưa tay dọc theo lưng cô và qua lần vải trên hông cô trong khi anh kéo cô sát vào người anh.

“Ấm hơn rồi nhé”, anh thì thầm trên mái tóc mềm mượt của cô.

“Anh không được phép chạm vào tôi ở chỗ đó đâu”, cô trả lời.

Sam bỏ tay ra khỏi lưng cô. “Ồ”, anh giả vờ như mình vô tội. “Cảm ơn cô đã nhắc tôi. Cô sẽ nhắc tôi mỗi khi tôi quên chứ?”

“Được rồi, tôi sẽ nhắc”, cô trả lời, ngủ mơ màng.

Sam nhắm mắt. Anh chưa từng nghĩ là một người phụ nữ lại phức tạp, ngây thơ và khó cưỡng lại như thế này.

Người phụ nữ mà anh đã từng cho phép mình gần gũi luôn khô khan với tâm hồn chai sạn và đôi mắt thiếu sự lấp lánh. Họ đã từng chơi một trò chơi, một trò chơi với nhiều quy định hơn Sarah biết. Anh đưa tay dọc theo vai cô, xuống cánh tay cô, thích thú khi thấy cô động đậy với cái động chạm ấm áp của anh. Cô có thể cho rằng cuộc hôn nhân của họ chỉ là trên danh nghĩa nhưng anh chắc chắn rằng cơ thể cô thích thú với cảm giác được ở gần anh cũng như anh vậy.

Khi anh đưa tay đến eo cô, anh nhẹ nhàng trượt cánh tay lên phía trước váy cô đến khi ngực cô chạm vào lòng bàn tay anh. Vợ anh hoàn toàn là một người phụ nữ. Chất liệu của chiếc váy cô mặc không giấu được sự đầy đặn trong tay anh. Cô không di chuyển mà chỉ khẽ lẩm bẩm “Sam, chỗ đó không được”. Anh cười và nhấc tay ra. “Xin lỗi, tôi sẽ cố gắng nhớ”. Cô gật đầu và cuộn tròn bên cạnh anh. Cô nằm mềm mại bên cạnh anh, anh không cầm đến tay để biết sự thích thú của cô.

“Sarah”, anh kề miệng sát tai cô.

“Vâng”, cô lẩm bẩm.

“Tôi có một quy định”

“Gì thế?” cô trả lời, dường như cô đã ngủ say để nghe anh nói.

“Đêm nào cô cũng phải ngủ cạnh tôi như thế này nhé. Tôi muốn cô biết rằng cô được an toàn. Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, hứa nhé?”

Cô không trả lời, anh lắc vai cô.

“Tôi hứa”, cô thì thầm, đập vào tay anh như thể anh là một con ruồi quấy rầy. “Bây giờ thì để cho tôi ngủ nào”.

Sam nghĩ về việc cô cảm thấy thoải mái thế nào trong vòng tay anh. Anh tận hưởng sự gần gũi của cô với việc nâng lên hạ xuống trên ngực anh, hơi thở chậm chạp của cô cọ vào cổ họng anh. Anh không cần cô, anh tự nói với mình. Cô rắc rối hơn mọi thứ. Nhưng có thể trong một thời gian ngắn, anh sẽ có một người khác trong cuộc đời mình. Anh không thể già vờ rằng có lúc những cảm xúc trong anh chưa mất hẳn. Họ có thể sống như những người bình thường và không nghĩ gì đến những ngày sắp tới khi anh đi xa. Anh sẽ ra đi để bảo đảm an toàn cho cô trong khi trở lại với sự lụi tàn của cảm xúc thêm một lần nữa.