Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh

Chương 96: Đề nghị




Tác giả: Khương Chi Ngư


Editor: Thịt sườn nướng


Khâu Linh đột nhiên nói khẽ vào di động: "Cô đừng tới đây!"


Cô treo máy của Thẩm Nguyên Gia, ấn gọi 110.


Bên ngoài người nọ đã ra khỏi toilet, hướng về phía phòng bếp bên này đi tới, tiếng bước chân ngày càng tới gần, làm cho Khâu Linh thở hổn hển, sau lưng mồ hôi lạnh túa ra.


Điện thoại đã được kết nối, dán ở bên tai cô, "Xin chào, đây là đồn cảnh sát quận Giang Hải...... Xin hỏi ngài có chuyện gì cần giúp đỡ không ạ?"


Khâu Linh căn bản không dám phát ra âm thanh.


Vị cảnh sát trực tổng đài bên kia lỗ tai nhanh nhạy, nghe được tiếng hít thở nặng nề, lập tức nói: "Tình huống hiện tại của ngài không tiện nói chuyện sao? Xin vui lòng chờ một lát, chúng tôi lập tức tiến hành định vị! Hiện tại bên cạnh ngài đang có người sao? Nếu như......"


Giọng nói của vị cảnh sát ở đầu dây bên kia xua tan một ít cảm giác sợ hãi của Khâu Linh, trong lúc cô đang thả lỏng tâm trạng, tiếng bước chân bên ngoài đột ngột ngừng lại.


Dừng ở ngoài cửa phòng bếp.


Nhưng mà đợi khoảng một phút sau, tiếng bước chân kia lại rời khỏi phòng bếp, quay về phía sau rời đi, mãi cho đến khi Khâu Linh nghe được dường như người đó đã đi tới phòng khách.


Chẳng lẽ người này phải đi sao?


Khâu Linh tuy rằng có suy đoán như vậy, nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ, lỡ như người này tạm thời trốn đi, nhưng thực chất là đợi ở bên ngoài chờ cô mở cửa thì sao.


Cô cũng không có ngốc đến mức độ này.


Nơm nớp lo sợ khoảng hơn nửa phút, âm thanh bên ngoài đột nhiên biến mất, Khâu Linh vểnh tai nghe xong một lát, thật sự không nghe thấy gì nữa.


Nhưng đặc biệt chính là, mới vừa rồi thế nhưng cô lại nghe được tiếng bước chân của hai người?


Điều này làm Khâu Linh phục hồi tinh thần lại, ngẫm nghĩ một chút, chẳng lẽ là tiếng bước chân của Thẩm Nguyên Gia, vậy cũng không đúng, sao mọi chuyện lại bình yên vô sự như vậy?


Lẽ nào đã xảy ra chuyện?


Khâu Linh lập tức đứng lên, Thẩm Nguyên Gia là vì cô mới đi lên đây, tất nhiên không thể để cô ấy một thân một mình ở bên ngoài đối mặt với người kia được.


Cô vừa đứng lên, liền thấy được cảnh tượng ở bên ngoài.


Đèn phòng khách vẫn đang mở, cô chưa kịp thu dọn sắp xếp lại, mà cửa chính thì đang mở, thông ra bên ngoài hành lang.


Khâu Linh đưa mắt nhìn dao phay trong tay mình, mở cửa phòng bếp.


Về phần điện thoại di động, đã sớm bị cô quên mất.


......


"Thẩm tiểu thư, chị đang theo dõi người đó à?" Lộc Nguyệt đột nhiên hỏi.


Thang máy chỉ có hai người bọn cô, cho nên vấn đề này vô cùng rõ ràng, Thẩm Nguyên Gia tất nhiên không thể né tránh được.


Cô trả lời: "Đúng vậy."


Về phần nguyên nhân, nếu như cô không nói, Lộc Nguyệt chắc chắn sẽ không ép hỏi, hơn nữa một khi đã nói dối thì phải dùng vô số lời nói dối khác để lấp liếm, việc này quá phiền phức.


Chi bằng cứ dứt khoát thừa nhận, mặt khác sẽ không nói thêm gì nữa.


Quả nhiên đúng như suy nghĩ của cô, Lộc Nguyệt không tiếp tục hỏi.


Mà đúng lúc này, điện thoại cũng bị Khâu Linh cúp máy, Thẩm Nguyên Gia nhíu mày, nhìn con số hiển thị trong thang máy dần tăng lên, trong lòng bắt đầu sốt ruột.


Cô chỉ sợ tên hung thủ kia đã ra tay với Khâu Linh.


Lúc thang máy sắp đến nơi, Lộc Nguyệt lại đột nhiên mở miệng: "Thế này đi, em đề nghị chị từ một khác thang máy đi tới, còn em sẽ từ cái này thang máy đi ra."


Thẩm Nguyên Gia sửng sốt, nhưng nhanh chóng hiểu rõ.


Chung cư này cũng không quá lớn, thang máy kia cũng ở cầu thang bên cạnh, nếu người kia sử dụng một trong hai cái, hai người bọn cô cũng có thể ngăn lại.


Lộc Nguyệt chủ động nói: "Chị cũng đem theo mấy thứ này đi."


Thẩm Nguyên Gia tự nhiên biết tài nghệ của cô ấy, cũng nghe theo lời của cô ấy, hai người ở dưới lầu nhà Khâu Linh tách ra, di chuyển sang một thang máy khác.


Cô không chú ý tới, thang máy này là từ tầng lầu của Khâu Linh xuống dưới.


Suốt quãng đường đi lên, Thẩm Nguyên Gia cũng chưa gặp phải người nào.


Cô và Lộc Nguyệt gặp nhau ở cửa thang máy, vừa lúc nghe được cửa bên kia có động tĩnh, Lộc Nguyệt dẫn đầu đi ra ngoài, đứng ở trước mặt cô.


Mà hai tiếng bước chân bên kia cũng hướng về phía bên này.


......


Lý Mai quay trở lại chung cư nhà Khâu Linh.


Cô muốn hỏi Khâu Linh một chút có phải cô ấy và Lục Kiến đang ở bên nhau hay không, nếu đúng như vậy, cô sẽ cầu xin cô ấy lại từ chối Trần Chấn một lần nữa, làm cho anh ấy hoàn toàn hiểu ra là mình không còn cơ hội.


Kết quả lúc tới nhà Khâu Linh, lại phát hiện cửa chính không đóng.


Lý Mai buồn bực một chút, cảm thấy Khâu Linh quá bất cẩn, nếu có ăn trộm lẻn vào được, đồ đạc trong nhà coi như bị mang đi hết.


Cô đẩy cửa ra, đang muốn bước vào thì đụng phải tầm mắt một người, nhất thời khiến cô đứng im tại chỗ.


"Trần Chấn, sao cậu lại ở chỗ này?"


Sau khi Lý Mai hỏi xong, đồng thời cảm thấy tim mình như bị rơi xuống.


Trần Chấn cau mày, đang muốn nói dối cho qua chuyện, phía sau đột nhiên có âm thanh xuất hiện, anh ta trực tiếp túm Lý Mai đi vào cầu thang bênh cạnh, "Đợi lát nữa nói sau......"


Vừa dứt lời, liền thấy được hai người ở cửa thang máy.


Thẩm Nguyên Gia nhìn thấy hai người Trần Chấn và Lý Mai, đột ngột hiểu ra, cuối cùng đã biết rõ toàn bộ tình huống trong video như thế nào.


***


Khâu Linh gọi điện báo cảnh sát, rất nhanh cảnh sát đã tới nơi.


Có Lộc Nguyệt và Thẩm Nguyên Gia ở bên kia chống đỡ, Lý Mai cùng Trần Chấn đều đi không được, trong lòng cũng mơ hồ nhận ra được điều gì đó, nãy giờ cũng không nói gì.


Lý Mai mở miệng trước: "Hai người bọn họ ngăn cản không cho bọn tớ đi."


Thẩm Nguyên Gia còn chưa kịp mở miệng, Khâu Linh liền từ phía sau chạy tới, trong tay còn cầm dao phay, sắc mặt tái nhợt, "Không thể đi!"


Khâu Linh lập tức chạy đến trước mặt cảnh sát, "Hai người bọn họ vừa mới đột nhập vào nhà của tôi, muốn làm ra chuyện không tốt, là tôi gọi điện báo cảnh sát!"


Cảnh sát hỏi: "Mọi người có quen biết sao?"


Khâu Linh hít sâu một hơi, "Có quen biết, hai người bọn họ đều là bạn đại học của tôi."


Lý Mai cũng thừa nhận. Còn Trần Chấn thì không nói được một lời nào cứ ngồi ở chỗ kia, cũng không trả lời vấn đề này, giống y như bức tượng.


Vị cảnh sát mặt không biến sắc đưa mắt nhìn vẻ mặt ba người, hỏi: "Khâu tiểu thư, xin cô vui lòng kể lại cụ thể chi tiết tình huống như thế nào."


Nghe thấy lời này, Khâu Linh trực tiếp đem chuyện xảy ra đêm nay nói một lần, không có dặm mắm thêm muối, nhưng cũng không dấu diếm bất kì điều gì.


Cuối cùng, cô ấy nói: "Chìa khóa căn hộ chỉ có một mình tôi giữ, chưa từng đưa cho bất kì người nào, không biết bọn họ vào bằng cách nào."


Chủ nhà và bọn họ cũng không quen biết nhau, càng đừng nói tới việc đưa chìa khóa.


"Lý tiểu thư, tại sao cô lại xuất hiện ở chỗ này?"


Khóe mắt Lý Mai liếc nhìn Trần Chấn, nhỏ giọng nói: "Tôi làm rơi đồ ở trong nhà của Khâu Linh, nên quay trở lại lấy, nhưng lúc tôi đến nơi thì nhìn thấy cửa không đóng."


"Cô chắc chắn chứ?"


Lý Mai gật đầu: "Tôi chắc chắn là cửa đang mở."


"Sau đó thì sao?"


"Sau đó......" Lý Mai do dự một chút, mới mở miệng: "Sau đó tôi chuẩn bị bước vào, có điều vừa lúc đụng phải Trần Chấn đang đi ra, sau đó liền đến chỗ này."


Đây là lời nói thật.


Cô đi thang máy lên nhà Khâu Linh, vừa vặn đụng phải Trần Chấn từ bên trong đi ra, trong lòng cô rất hụt hẫng, lại bị anh ấy kéo ra đây.


"Trần tiên sinh?"


Trần Chấn liếc mắt nhìn Thẩm Nguyên Gia một cái, nói: "Tôi tới tìm Khâu Linh nhưng không nhìn thấy cô ấy, tôi nghĩ rằng cô ấy không ở nhà, cửa nhà thì không đóng, cho nên tôi cứ trực tiếp đi vào, sau đó lại không tìm được người nên đi ra."


Khâu Linh lại không tin vào câu trả lời này.


Không đóng cửa?


Sao có thể không đóng cửa được chứ, Thẩm Nguyên Gia là người cuối cùng rời khỏi, chính cô tự mình tiễn cô ấy ra cửa, cũng chính cô tự mình đóng cửa lại, mỗi một chi tiết cô vẫn còn nhớ rất rõ.


Cho nên Trần Chấn vừa mở miệng, cô liền biết cậu ta đang nói dối.


Vốn dĩ cô còn chưa xác định được giữa Trần Chấn và Lý Mai, rốt cuộc là người nào ở trong nhà tìm kiếm cô một lúc lâu, hiện tại vừa nghe thấy lời nói này, đích thị là Trần Chấn chứ không phải ai khác.


Khâu Linh thở phì phò nói: "Cậu ta đang nói dối!"


Mặc kệ như thế nào, vẫn phải tiến hành tra hỏi, hiện tại nếu lời nói của ai đó xuất hiện sai lầm, trong đó nhất định có người đang nói dối.


Thẩm Nguyên Gia mở miệng nói: "Lúc tôi mới từ thang máy đi lên, hai người bọn họ đang rời đi."


Chuyện này ai cũng không thể phủ nhận, cho nên tạm thời cô là người không bị tình nghi.


Cả nhóm người bị đưa đến đồn cảnh sát, Khâu Linh dựa sát vào người Thẩm Nguyên Gia bên cạnh, "Nguyên Gia, hiện tại tôi cảm thấy bọn họ đều thật đáng sợ......"


Hai người bọn họ đều là bạn tốt của mình, là bạn bè bốn năm đại học, thế nhưng trong đó có một người lẻn vào như vậy, chắc chắn bản thân sẽ cảm thấy bất an.


Nếu như cô không nhận được điện thoại của Thẩm Nguyên Gia, bây giờ không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.


Thẩm Nguyên Gia vỗ về cô ấy, "Hiện tại đã không còn việc gì nữa rồi."


Trong đồn cảnh sát, vài người ngồi song song ở bên kia, tiếp nhận tra hỏi.


Khâu Linh bỗng dừng lại, lập tức bổ nhào tới bên người Trần Chấn, "Có phải cậu có chìa khóa căn hộ của tôi hay không?"


Trần Chấn không đề phòng nên bị hoảng sợ, lập tức lui về sau một đoạn, nhưng vẫn cứ bị Khâu Linh tóm lấy chặt chẽ, không thoát ra được.


Hai vị cảnh sát đều vội vàng đi lên giúp đỡ.


Khâu Linh bắt lấy tay của Trần Chấn, móng tay dài sượt qua tay anh ta, làm Trần Chấn rụt tay về phía sau, Khâu Linh nhân cơ hội luồn tay vào trong túi, rất nhanh mò được đồ vật.


Cô trực tiếp lấy nó ra, ném ở trên bàn.


Một xâu chìa khóa và một cái chìa khóa mới nằm chung một chỗ.


Khâu Linh nhìn chằm chằm không dứt, "Trần Chấn, cậu quả nhiên có chìa khóa căn hộ của tôi!"


Người đột nhập vào chắc chắn là Trần Chấn, cậu ta muốn giết mình ư?


Vừa nghĩ đến khả năng này, Khâu Linh liền cảm thấy con búp bê mà cậu ta tặng mình cũng không phải thứ gì thứ tốt, không chừng bên trong còn có gì đó đáng sợ.


Trong lòng cô nghĩ lại mà sợ.


Cảnh sát hỏi: "Trần tiên sinh, đối với chuyện này anh có gì muốn giải thích gì hay không?"


Trần Chấn thở dài một hơi, nói: "Thật sự tôi không nghĩ sẽ nói ra chuyện này...... Từ lúc học đại học tôi đã thích Khâu Linh, hôm nay là sinh nhật của cô ấy, nhưng vì mọi người đều đến dự nên tôi không có biện pháp, chỉ có thể chờ đến khi mọi người đi rồi, tôi mới quay trở lại, chuẩn bị bày tỏ tình cảm với cô ấy, không nghĩ tới bị cô ấy cho là người xấu, chìa khóa là tôi mới làm trước đó."


"Làm khi nào?"


"Ngay trong đêm nay."


Nghe xong, Lý Mai ngẩn ra.


Thẩm Nguyên Gia dù sao vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nếu là anh ta làm, tại sao lại giấu ở bồn hoa, anh ta lấy đâu ra thời gian làm chìa khóa?


Khâu Linh trên đường đi vừa mới nói với cô, tối nay Trần Chấn cũng chưa từng đi ra ngoài.


Nếu đêm nay vừa làm xong chìa khóa, cứ thế trực tiếp đi vào không phải sao, tại sao còn phải ngồi bên bồn hoa lục lọi tìm kiếm, trừ phi chìa khóa này không phải do anh ta làm.


Cảnh sát còn đang hỏi thăm một ít vấn đề.


Thẩm Nguyên Gia lên tiếng cắt ngang lời của họ, "Tôi có một đề nghị."


"Đề nghị gì? Cô cứ nói."


Thẩm Nguyên Gia nhìn thoáng qua Trần Chấn, nói: "Mọi người có thể thu thập dấu vân tay trên chìa khóa hay không? Để xem trên đó có dấu vân tay của bao nhiêu người."


Sắc mặt Trần Chấn trở nên căng thẳng.