Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh

Chương 9: Biến thành sự thật.




Liên tiếp một tháng trời, Thẩm Nguyên Gia cũng không nhắc lại chuyện đi bơi với Tô Vân. Cô biết rõ hậu quả nếu lải nhải sẽ như thế nào. Người tiếp nhận sẽ sinh ra tâm lý phản nghịch, mất nhiều hơn được.


Sáng ngày 18, Lưu Lị gọi điện thoại hỏi cô: "Hôm nay em có rảnh không? Chị đưa em đi tham quan làm quen với công ty."


Năm sau công ty sẽ công bố công tác mới, chuyện này hạn chế số người biết, ngoài giới cũng có vài suy đoán nhưng cũng không đáng tin cậy.


Lưu Lị thấy mối quan hệ giữa Thẩm Nguyên Gia, Lý Mộng Nhiễm và Trương Văn Thao không tồi nên mới kiến nghị cho Thẩm Nguyên Gia ký hợp đồng vào năm sau.


Dù sao sau này cũng sẽ thành người cô dẫn dắt, tạo dựng quan hệ trước cũng không phải xấu.


Một người phú quý, cả họ được nhờ.


Thẩm Nguyên Gia đáp: "Được ạ."


Cô cúp điện thoại, màn hình hiển thị lại giao diện weibo. Ảnh hiện trường đã biến mất, chỉ còn những bức ảnh tạo hình trên weibo của Tô Vân.


Thẩm Nguyên Gia bực bội bức tóc.


Hôm nay là ngày weibo tiên đoán, cô phải tìm cách để khiến Tô Vân tin tưởng chứ nói vô căn cứ như vậy thì sẽ không ai nghe.


Chỉ có thể tự cầu phúc.


Thẩm Nguyên Gia thay quần áo, vào toilet sửa soạn lại tóc tai rồi cầm túi, xuống nhà bắt taxi đi Hoa Nghệ.


Hoa Nghệ là một trong hai công ty giải trí lớn nhất hiện nay, điều kiện công ty đương nhiên cũng rất tốt, một toà cao ốc nằm chễm chệ ở trung tâm con đường.


Bên ngoài còn có vài phóng viên và fans đã ngồi túc trực từ xa.


Xe của Thẩm Nguyên Gia không thể vào trong, chỉ có thể xuống xe đi bộ vào nhưng lại bị bảo vệ cản lại.


Đứng ở chỗ cô còn có thể nghe hai ba tiếng oán thán của vài nữ sinh đứng gần đó, "Dựa vào cái gì mà cô ta có thể vào đó chứ? Cô ta cũng đâu phải là người của công ty!"


Lời lẽ đay nghiến, khoé môi Thẩm Nguyên Gia lặng lẽ giật giật.


Sau khi xác nhận cô là người dưới trướng của Lưu Lị, các anh bảo vệ lập tức cho cô vào.


Mà các phóng viên ngồi canh me nãy giờ sao có thể bỏ qua cảnh tượng này được? 'Tách tách tách' chụp mấy bô, ít ra hôm nay cũng có chút tin tức, không đến nỗi tay không ra về.


Tuy rằng trước giờ chưa từng thấy người này nhưng nếu là gà mới của Hoa Nghệ thì cũng là một tin đáng giá. Dù sao thì người được Hoa Nghệ coi trọng cũng không phải hạng xoàng xĩnh.


"Lại đây." Lưu Lị đã đứng ở trước mặt.


Thẩm Nguyên Gia không tự cao mà cũng không nịnh nọt, "Chị Lị, hôm nay làm phiền chị rồi."


"Có gì đâu mà phiền, sau này em chính là nghệ sỹ của chị." Lưu Lị nói: "Hôm nay không có nhiều người ở công ty, chị đưa em đi tham quan một chút."


Sau này cũng không đến mức lạc đường trong công ty của mình.


Nội thất bên trong Hoa Nghệ xa hoa không kém với bên ngoài.


Lưu Lị vừa đi vừa giới thiệu: "Đây là khu nghỉ ngơi, cuối lầu một là lớp học, trên lầu còn có phòng thu và phòng nghỉ."


Hiện tại các thực tập sinh trong nước đều học theo chế độ của nước ngoài. Còn có phương pháp đào tạo cho nam riêng nữ riêng, lấy tinh hoa trừ thô bã.


Mấy năm trở lại đây, nhiều nhóm nam và nữ trong nước đang dần sa sút, phải biết rằng việc học luôn luôn quan trọng, nhóm nam mới ra mắt của công ty cũng đang được đà phát triển.


Nếu suôn sẽ thì sau này sẽ tiếp tục như vậy.


Công ty giải trí là lò đào tạo ngôi sao.


Ấn tượng của Thẩm Nguyên Gia đối với Hoa Nghệ không tệ lắm, không giống như mấy công ty nhỏ, suốt ngày tạo tai tiếng lùm xùm, phòng quan hệ công chúng của công ty lớn luôn làm việc xuất sắc.


Ít nhất khi xảy ra chuyện đều có chiếc lược sẵn.


Giới giải trí tùy thời lại xảy ra scandal, giống như lúc Trương Văn Thao và Lý Mộng Nhiễm tuyên bố kết hôn và sinh con, Thẩm Nguyên Gia biết trong đó chắc chắn có bút tích của Hoa Nghệ.


Nếu không thì sao không có phản bác lại.


Cô lắc đầu, không nghĩ cái này nữa. Có điều, vừa mới đi tới giữa hành lang thì đột nhiên có một giọng nữ mơ hồ truyền tới.


"Rốt cuộc em muốn làm cái quái gì hả? Sự kiện này có nằm mơ cũng không với tới, tôi khó khăn lắm mới tranh thủ cho em được một chân mà em nói không muốn đi?"


Bước chân của Thẩm Nguyên Gia hơi chậm lại.


Lưu Lị còn nhạy cảm hơn cô, trên mặt bắt đầu nhăn nhó.


Cô hôm nay muốn dẫn người mới đi tham quan và làm quen với bầu không khí của công ty, kết quả lại nghe phải cuộc đối thoại không nên nghe như vậy.


Một giọng nữ khác bất mãn nói: "MC thích động tay động chân đâu phải chị không biết! Em không muốn đi."


Người đại diện khuyên nhủ: "Bây giờ độ nổi tiếng của em chỉ có chút xíu, MC tuy rằng chẳng ra gì nhưng ít ra còn được lên TV."


Lưu Lị gõ cửa.


Giọng nói bên trong lập tức ngưng lại, cửa được mở ra, một người phụ nữ trung niên bước ra, "Chị Lị."


Lưu Lị nhìn cô gái phía sau, gương mặt đơn thuần nhỏ nhắn khôi phục lại biểu cảm bình thường, không nhận ra người vừa rồi vừa trách vừa giận.


Cô chỉ nhàn nhạt nói: "Tai vách mạch dừng."


*phổ cập kiến thức Việt Nam =))):
"Vách" thường dùng để ngăn cách các buồng trong nhà (không làm bằng gạch).
"Dừng" là một từ cổ chỉ những thanh tre đan vào nhau tại thành bộ khung để trát đất lên tại thành những tấm vách. Mạch dừng chỉ sự liên kết, lan truyền. Tai vách mạch dừng ý chỉ xunh quanh đâu cũng có người nghe ngóng, cẩn thận đừng nên ba hoa không thì bí mật sẽ bị lan truyền. (Nguồn: lụm lặt ở FB).


Sắc mặt hai người trong phòng trở nên khó coi, Lưu Lị cũng không quan tâm, xoay người nói: "Chúng ta đi thôi."


Thẩm Nguyên Gia gật gật đầu, không nói chuyện.


Chỉ còn lòng người sợ hãi, cô gái ngồi sau nhỏ giọng hỏi: "Có phải bị nghe thấy rồi hay không? Lỡ có chuyện gì thì sao?"


"Không đâu, đều là đồng nghiệp, Lưu Lị sẽ không đến mức ra tay với chúng ta." Người phụ nữ trung niên đóng cửa lại, thấp giọng nói.


Cô gái nhớ tới sườn mặt xinh đẹp đằng sau Lưu Lị, không nhịn được nhíu mày, "Cô gái kia là người mới của công ty à, em chưa từng gặp."


Người phụ nữ trung niên: "Chắc là vậy. Chị cũng chưa gặp qua bao giờ, đừng đụng đến người ta, em tự lo cho bản thân mình trước đi."


Cô gái cúi đầu không cam lòng.


Tân binh mà lại được Luu Lị dẫn dắt, sau này chẳng phải là sẽ cưỡi mây đạp gió hay sao... (Truyện được đăng tải phi lợi nhuận duy nhất trên wattpat alaala00, nếu các cô đọc ở chỗ khác thì chính là copy công của người khác đó, mau về với Lã đi.)


///


Chạng vạng tối, ở ngoài biển chơi đủ rồi, Tô Vân và nhóm Lâm Tuệ Tâm về khách sạn.


Khách sạn bọn họ chọn đương nhiên phải xa hoa, có đủ các loại hình giải trí, điều kiện cũng rất tốt, phòng tập thể thao, hồ bơi, cảnh hướng ra biển cũng có.


Một mình Tô Vân một phòng, tự mình gọi một vài món ăn.


Sau khi dùng cơm tối xong, Lâm Tuệ Tâm gõ cửa phòng của cô, "Đi tiêu hóa thôi. Đừng có lười biếng không nhúc nhích ở đó nữa, cậu có còn muốn dáng đẹp nữa hay không hả?"


Tô Vân vốn rất thích vận động, đó cũng chính là lý do gần bốn mươi tuổi rồi nhưng cô vẫn giữ được vóc dáng thon thả. Nghe xong thì không hài lòng, "Tớ nói không đi hồi nào?"


"Hôm nay ở bờ biển chẳng phải cậu không thèm nhúc nhích sao." Lâm Tuệ Tâm trợn mắt nói, "Cả buổi chiều cũng không thèm xuống biển, trước kia cậu đâu có như vậy."


Tô Vân thay quần áo, nghe thấy cô nói cũng lặng lẽ lắc đầu.


Không biết có phải bị lời nói của Thẩm Nguyên Gia làm ảnh hưởng hay không mà nghe đến bơi lội liền không có hứng thú.


Lâm Tuệ Tâm kéo cửa ra, "Cuộc sống về đêm bây giờ mới chính thức bắt đầu."


Tô Vân cũng không thèm để ý, thuận miệng hỏi: "Bây giờ đi đâu? Phòng tập thể hình?"


"Buổi tối ai lại đến phòng tập thể hình?" Lâm Tuệ Tâm nhìn vào gương trong thang máy chỉnh trang lại tóc tai, "Lát nữa cậu sẽ biết."


Vừa dứt lời thì đúng lúc cửa thanh máy mở ra.


Đi được vài bước thì thì Tô Vân đã biết mục đích của Lâm Tuệ Tâm, hóa ra là lên tầng cao nhất.


Tầng thượng khách sạn có một bể bơi, trong hồ là mấy người đi du lịch cùng bọn họ, mấy ngày nay cũng đã quen thân, mỉm cười vẫy vẫy.


Tô Vân không có hứng thú, ngồi cạnh bờ chuẩn bị nghịch điện thoại.


Một người đàn ông xuống nước, bơi qua bơi lại vài vòng rồi lại gần Tô Vân, "Sao không xuống thử xem?"


Cả ngày nay Tô Vân không mở điện thoại, vừa mở ra đã hiển thị mười mấy cái cuộc gọi nhỡ, đều là Thẩm Nguyên Gia.


Không biết Thẩm Nguyên Gia gọi điện cho cô làm gì.


"Không được rồi, anh chơi đi." Cô nhìn người đàn ông lắc đầu rồi gọi lại.


Đầu dây bên kia lập tức bắt máy, "Chị Vân!"


Ngược lại với Thẩm Nguyên Gia vội vàng, Tô Vân khá lãnh đạm, thuận miệng đáp, "Làm sao vậy?"


Từ lúc Thẩm Nguyên Gia rời khỏi Hoa Nghệ đều không gọi điện được cho Tô Vân, chỉ có thể lên weibo quan sát.


Không biết Tô Vân còn sống hay đã chết.


Mãi cho đến buổi tối, trời đen dần thì trong lòng Thẩm Nguyên Gia càng nôn nao, cô không biết nếu tiên đoán trên weibo đã thực hiện thì nó có thay đổi thành dạng khác không nên cũng không xác định được sống chết của Tô Vân.


Bây giờ nghe được giọng nói của cô, trái tim mới được buông lỏng, chứng minh hiện tại vẫn chưa có gì xảy ra.


Thẩm Nguyên Gia nhanh chóng hỏi: "Chị Vân, hôm nay chị có đến hồ bơi không?"


Tô Vân đánh mắt qua chỗ hồ bơi, giọng nói lạnh đi vài phần, trả lời: "Em muốn nhắc nhở chị chuyện kia?"


Cô cười khẽ, ung dung nói: "Thẩm tiểu thư, tôi đang ở hồ bơi, cô suy nghĩ nhiều quá rồi, tôi không có chuyện gì cả."


Tuy rằng cô không xuống bơi nhưng vẫn cảm thấy Thẩm Nguyên Gia thật kỳ lạ.


Thẩm Nguyên Gia đương nhiên nghe thấy cái xưng hô xa lạ này nhưng cô không để ý, cái quan trọng nằm ở vế sau.


Trong lòng cô trùng xuống, quả nhiên, weibo tiên đoán đúng một nửa rồi.


Hiện trường tai nạn theo như Thẩm Nguyên Gia nhìn thấy thì chính là ở bên cạnh hồ bơi.


Suốt một tháng nay cô xem ảnh hiện trường không dưới chục lần, không có khả năng mắc sai lầm. Hiện tại đã ở hồ bơi rồi, cô không biết thời gian weibo tiên đoán là lúc nào.


Sau chuyện của Trương Văn Thao, Thẩm Nguyên Gia không thể không tin tiên đoán của weibo, vội vàng nói: "Trong hồ bơi có người hay không? Chị lập tức bảo bọn họ lên hết đi. Không được ở trong nước!"


Tốc độ nói cực nhanh, giọng điệu mạnh mẽ thậm chí khiến Tô Vân có chút sửng sốt, chưa kịp hiểu được ý muốn nói của Thẩm Nguyên Gia thì cô đã nghe thấy một tiếng hét từ phía sau lưng.


"A-."


*
#10092020