Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh

Chương 164: Cùng mẹ khác cha




Tác giả: Khương Chi Ngư


Editor: Thịt sườn nướng


Ngày hôm sau, Thẩm Nguyên Gia đi đến chỗ hẹn.


Vốn tưởng rằng mình đã tới sớm, không ngờ Nhậm Lộ Lộ và đối phương còn sớm hơn cả cô.


Mặc dù cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn mình có chút kỳ quái, có điều cô cũng không nghĩ gì nhiều, sau khi chào hỏi xong thì đi thẳng vào chủ đề.


Lý Đồng Vãn cười hiền từ, "Chào cháu, dì họ Lý. Dì được Lộ Lộ giới thiệu, muốn nhờ cháu xem chút chuyện."


Bà nói thời gian ngày sinh, cũng chưa nói muốn cô xem cái gì.


Thẩm Nguyên Gia từ tướng mạo đã nhìn ra, nói lại cho bà.


Sắc mặt Lý Đồng Vãn rất tốt, phú quý bình an, cả đời chưa từng gặp sóng gió thăng trầm, cuộc sống hạnh phúc, có thể nói là người có số tốt nhất mà cô từng gặp.


Nghe được câu trả lời, Lý Đồng Vãn cũng rất vui vẻ.


Nhậm Lộ Lộ ở một bên nghe xong trợn mắt há hốc mồm.


Nếu không phải biết rõ Thẩm Nguyên Gia không biết thân phận của người bên cạnh, cô còn tưởng rằng cô ấy cố ý nịnh nọt ấy chứ.


Trước kia nghe được toàn những thứ nếu không phải xui xẻo thì cũng chết chóc.


Thẩm Nguyên Gia nói tường tận mọi chuyện rồi ngừng lại uống nước.


Lý Đồng Vãn ý cười dịu dàng nhìn cô, "Thật ra thì, Thẩm tiểu thư, dì muốn xem chuyện khác."


Thẩm Nguyên Gia tạm dừng.


Chuyện khác, chỉ cần không phải quá khó cô có thể làm được, có sự chỉ dạy của Trình Phi Khung và Weibo dự đoán, cơ bản sẽ ổn thỏa cả thôi.


Cô cười hỏi: "Vậy dì muốn xem gì."


Lý Đồng Vãn nói: "Tình duyên."


"Tình duyên?" Thẩm Nguyên Gia theo bản năng lặp lại.


Chuyện này phụ thuộc vào duyên phận, bởi vì Weibo dự đoán có thể cho ra kết quả chung di ảnh, nhưng một số khác thì không.


Lý Đồng Vãn cho rằng cô hiểu lầm, vội giải thích: "Không phải dì mà là con trai của dì, đây là ảnh của nó."


Bà lấy ra một bức ảnh từ trong túi.


Nhậm Lộ Lộ ở bên cạnh khóe mắt giật giật, không nói chuyện.


Thẩm Nguyên Gia đưa tay nhận lấy, còn chưa kịp nhìn, thuận miệng hỏi: "Tên là gì vậy ạ?"


Lý Đồng Vãn chớp chớp mắt, mọi cảm xúc đều giấu trong đó, "Giang Bạn, Giang trong Trường Giang, Bạn trong hà bạn."


Thẩm Nguyên Gia mém chút đã phun hết nước trong miệng ra.


Cô bỗng nhiên quay đầu nhìn Nhậm Lộ Lộ, vừa thấy nét mặt của cô ấy thì đã hiểu.


Nhậm Lộ Lộ có hơi xấu hổ, nói: "Dì ơi, cháu đi toilet một chút."


Thẩm Nguyên Gia nói không nên lời, khẽ giương mắt đánh giá Lý Đồng Vãn.


Cô lại nhìn Giang Bạn trong ảnh, không tìm được chỗ nào giống nhau, ngoại trừ việc dung mạo của hai người đều rất xuất sắc.


Lý Đồng Vãn vờ như không nhìn thấy, "Dì muốn xem xem khi nào nó mới có thể kết hôn."


Chuyện này Thẩm Nguyên Gia không còn gì để nói.


Tới xem khi nào Giang Bạn kết hôn?


Nghĩ đến những nội dung Weibo dự đoán, vẻ mặt của cô trở nên phức tạp.


Lại nhìn dáng vẻ cười dịu dàng của Lý Đồng Vãn, tâm trạng cực kỳ phức tạp.


Làm sao cô biết được Giang Bạn khi nào kết hôn chứ, trong Weibo cũng chưa nói...... Ý nghĩ này vừa mới hiện lên, Thẩm Nguyên Gia bỗng giật mình.


Hình như trên bia mộ trong video tử vong có ghi lại?


Thẩm Nguyên Gia nhấp môi, đã lâu lắm rồi cô không xem lại video tử vong đó, trước đó hai ngày cô căn bản còn không định vào xem.


Nếu xem, không chừng lại biết.


(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad Thitsuonnuong, vui lòng không reup hoặc mang đi bất kỳ nơi nào khác, xin cảm ơn.)


......


Tạm ứng phó với Lý Đồng Vãn, Thẩm Nguyên Gia thở dài.


Cô ở nhà nghĩ nghĩ làm sao cũng không bình tĩnh được, gọi điện thoại tra hỏi Nhậm Lộ Lộ một hồi.


Nhậm Lộ Lộ nào dám nói ra chân tướng, chỉ nói là trùng hợp.


Sau khi tắt máy, Thẩm Nguyên Gia quyết định không nghĩ đến chuyện này nữa.


Dù sao Giang Bạn cũng không biết, cô nghĩ như thế nào quyết định làm sao đều do bản thân làm chủ, đột nhiên có chút cảm thấy nên nể mặt người ta.


Thẩm Nguyên Gia lấy thẻ ra, quyết định tìm cơ hội trả lại vào ngày mai.


Đang nghĩ ngợi, điện thoại đổ chuông, WeChat có tin nhắn mới.


Văn Tùng Diễn: "Chị Nguyên Gia, ngày mai chị có rảnh không?"


Nhìn thấy tên của cậu, Thẩm Nguyên Gia không thể không nghĩ đến kết quả báo cáo mà mình cố tình quên đi, kết quả đã nói cho cô biết hết thảy.


Hai chữ "Xin lỗi" nằm trong khung chat, cuối cùng vẫn không gửi đi.


Một lúc lâu sau, cô lại sửa lại thành: "Có, đúng lúc cũng có việc muốn hỏi em."


Văn Tùng Diễn nhanh chóng nhắn cho cô thời gian địa điểm, còn kèm theo một icon vui vẻ, dường như không hề bị chuyện của Văn Tùng Tuệ ảnh hưởng.


Ngày hôm sau, Thẩm Nguyên Gia không làm gì mà đi thẳng đến chỗ đã hẹn.


Lúc gần đi cô có hơi do dự, cuối cùng vẫn mang theo báo cáo.


Chỗ Văn Tùng Diễn hẹn đương nhiên vô cùng xinh đẹp và yên tĩnh, hơn nữa khung cảnh cũng tốt.


Thẩm Nguyên Gia đến cậu đã sớm có mặt ở đó, nhìn thấy cô nhịn không được cong cong đôi mắt, tuy rằng không quá rõ ràng.


Cô ngồi xuống, "Có chuyện gì quan trọng à?"


"Không có." Văn Tùng Diễn nói: "Chuyện chị họ, thật sự rất xin lỗi chị, nếu hôm đó em không mời chị, chị cũng sẽ không xảy ra chuyện."


Thẩm Nguyên Gia lắc đầu, "Thật ra cũng nhờ có em."


Lời này không cần nói cũng biết, Văn Tùng Diễn cũng rõ ràng, nói nữa lại mất hứng, bỏ qua chuyện này.


Mãi một lúc sau cậu mới nhớ tới: "Chị Nguyên Gia, không phải chị có việc muốn nói với em sao?"


Cậu cười nhìn cô.


Thẩm Nguyên Gia đối diện với cậu, Văn Tùng Diễn liền hiểu chắc chắn không phải chuyện gì đơn giản.


"Có phải em đã sớm biết rồi hay không?" Thẩm Nguyên Gia đột nhiên hỏi.


Câu này vừa nói ra, xung quanh quán chỉ có tiếng âm nhạc vang lên, Văn Tùng Diễn ở đối diện thậm chí trong nháy mắt có chút kinh hoảng.


Chỉ vài giây sau, cậu hỏi: "Biết cái gì ạ?"


Thẩm Nguyên Gia nhìn cậu chăm chăm một lúc, không nói gì, mà mở tập tài liệu, đưa hai bản kết quả giám định cho cậu.


Văn Tùng Diễn đang nghĩ nó là cái gì, có chút nghi ngờ.


Mãi cho đến khi nhìn thấy nội dung trong đó, khuôn mặt mới trở nên nghiêm túc, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Nguyên Gia, viết ra ngày tháng.


Nói cách khác, cậu đã bắt đầu hoài nghi từ rất lâu rồi.


Thẩm Nguyên Gia nhàn nhạt nói: "Em đối xử với chị quá tốt, tốt tới mức khó tin được."


Cô nói ra một số việc, đều là những cái Văn Tùng Diễn không chú ý, nhưng từng chút từng chút một được cô nói ra hình như thật sự quá rõ ràng.


"Chị là một đứa trẻ mồ côi, có thể nghĩ đến lý do khiến Văn Tùng Tuệ ra tay với chị, chính là bởi vì chị có quan hệ huyết thống với Văn gia."


Văn Tùng Diễn rất lâu cũng không mở miệng.


Thẩm Nguyên Gia buông nhẹ nhấp một ngụm cà phê, "Văn Tùng Tuệ có nói với chị một câu, em có biết là gì không?"


Văn Tùng Diễn nói: "Uy hiếp chị?"


"Không phải thế." Thẩm Nguyên Gia đọc rõ từng chữ cho cậu nghe: "Chị ta nói, Văn gia sẽ không bao giờ thừa nhận chị."


Mấy chữ vương nơi đầu lưỡi.


Cô nhìn vẻ mặt thất thần của Văn Tùng Diễn, nghĩ thầm cậu vẫn còn quá nhỏ, dù đã trải qua sự rèn luyện của gia đình, nhưng những chuyện như thế này tới cô cũng chưa từng trải qua.


Thẩm Nguyên Gia tiếp tục hỏi: "Em có hiểu không?"


Văn Tùng Diễn mím chặt môi sau đó nói: "Là do chị ta ngu ngốc."


"Đã tới nước này rồi em vẫn còn muốn gạt chị sao?" Thẩm Nguyên Gia gõ gõ cái bàn, "Mục đích em dẫn chị tới tiệc mừng thọ chỉ sợ không đơn giản như vậy."


Đương nhiên cậu không nói sẽ không ai biết.


Vẫn luôn im lặng, Văn Tùng Diễn giương mắt, đối diện với tầm mắt của cô, "Chị đi với em tới một nơi."


Thẩm Nguyên Gia trả lời: "Được."


Thật ra cô không ngờ Văn Tùng Diễn lại dễ nói chuyện như vậy, dù sao trước đó cũng đã giấu diếm được một năm, sớm biết dễ nói chuyện như vậy cô đã hỏi cậu ấy từ lâu, lãng phí nhiều thời gian vô ích.


Xe chạy thẳng một đường ở Đế Đô cho đến khi dân cư thưa thớt dần.


Cuối cùng tới một nơi, Thẩm Nguyên Gia nhìn tấm biển chỉ đường ở phía sau.


Tới xem mộ của ai à?


Khuôn viên nghĩa trang rất yên tĩnh, hoàn cảnh xung quanh cũng tốt, Văn Tùng Diễn không dẫn theo những người khác, chỉ có vệ sĩ và cô.


Sau khi xuống xe, Thẩm Nguyên Gia chờ vài phút, thấy Văn Tùng Diễn nói gì đó với người trông coi nơi đây, sau đó bước về phía cô, "Đi thôi."


Nghĩa trang ở Đế Đô rất lớn, một đường đi tới, Thẩm Nguyên Gia đều nhìn thẳng về phía trước.


Cô luôn luôn mang lòng kính sợ những chỗ như vầy, đặc biệt là sau khi sống lại, cô lại càng kính sợ đối với thế giới này.


Cuối cùng Văn Tùng Diễn ngừng lại trước một ngôi mộ.


Thẩm Nguyên Gia lướt qua cậu, thấy được cảnh tượng phía trước.


Ngôi mộ được làm rất đơn giản, phía trên có viết một ít thông tin, ảnh và tên đều có, Thẩm Nguyên Gia nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được.


Văn Uyển.


Thẩm Nguyên Gia yên lặng nhớ kỹ cái tên này, quay đầu nói: "Bà ấy là mẹ của em."


Cô biết được chuyện này trên mạng, Thẩm Phong ở rể nhà họ Văn, kết hôn với Văn Uyển, sau đó bà qua đời.


Văn Tùng Diễn nghiêm túc nói: "Là mẹ của chúng ta."


Thẩm Nguyên Gia bị câu nói này làm cho chấn động.


Trước mắt dường như hiện lên những hình ảnh mơ hồ lộn xộn, cô tìm lại giọng nói của mình: "Chị em ruột?"


Dù cho có báo cáo giám định ở phía trước, cô vẫn có chút không tin nổi.


Văn Tùng Diễn nhẹ giọng nói: "Không phải. Cùng mẹ khác cha."


Trong nháy mắt Thẩm Nguyên Gia muốn mở Weibo Văn Uyển đã qua đời kiểm tra một lần, nhưng cô chưa từng trải qua chuyện như vậy.


Văn Tùng Diễn không biết ý nghĩ này của cô, tiếp tục nói: "Cha ruột chị là chú của em."