Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh

Chương 155: Chị họ




Tác giả: Khương Chi Ngư


Editor: Thịt sườn nướng


Tất nhiên những gì Văn Tùng Diễn nói đều là sự thật.


Lúc hai người bước vào, người bên trong không nhiều, phần lớn là những nhân vật tai to mặt lớn mà Thẩm Nguyên Gia đã từng nhìn thấy trên mạng.


Chẳng qua tin tức về những người này đều không phải là tâm điểm chú ý trên Weibo, cho nên cô cũng chỉ biết đại khái.


Văn Tùng Diễn phải đi tiếp đãi những người đó, Thẩm Nguyên Gia không tiện đi theo nên lấy một cái cớ rồi đi sang một bên ngồi, nhân tiện lén quan sát mọi người ở đây.


Khoảng nửa giờ sau, người tham dự buổi tiệc cơ bản đều đã tề tựu đông đủ.


Cũng có nhiều người dẫn theo bạn gái, oanh oanh yến yến làm Thẩm Nguyên Gia muốn hoa cả mắt, may mắn những cô bạn gái này không phải võng hồng (*).


(*): chỉ những người nổi tiếng trên mạng.


Mãi cho đến nửa giờ sau Văn Tùng Diễn mới quay trở lại.


"Chị Nguyên Gia, em dẫn chị đi gặp vài người." Cậu cong môi nói.


Đây đúng là chuyện Thẩm Nguyên Gia cầu còn không được, cô giả vờ thản nhiên hỏi: "Là ai thế?"


Văn Tùng Diễn chỉ cười không nói.


Chẳng qua lúc đang trên đường đi, một người phụ nữ đi đến trước mặt bọn họ, phong thái yểu điệu, từ khuôn mặt có thể nhìn ra được nét tương tự Văn Tùng Diễn.


Thẩm Nguyên Gia trong lòng hiểu rõ, ngừng lại.


Văn Tùng Diễn chủ động giới thiệu với cô ấy một chút, sau đó nói với cô: "Chị họ của em, Tùng Tuệ."


Hình như Thẩm Nguyên Gia trước nay chưa từng quá để ý người này.


Lúc trước khi xem Weibo của Lâm Kính Tùng, đối với tuổi tác của cô ấy cô cũng có suy đoán, nhưng Văn Tùng Tuệ đã ba mươi nên cô vẫn luôn không để trong lòng.


"Chào chị." Thẩm Nguyên Gia nói.


Văn Tùng Tuệ vẫn luôn quan sát cô, gật đầu, sau đó chuyển hướng sang Văn Tùng Diễn: "Ông vừa mới gọi em, em mau qua đó đi."


Trong nhà này đương nhiên ông cụ Văn là lớn nhất.


Văn Tùng Diễn gật đầu, quay sang nhỏ giọng dặn dò cô: "Chị Nguyên Gia, em đi trước đây, chị có thể quay trở lại đại sảnh, Lộc Nguyệt đang ở bên ngoài."


Thẩm Nguyên Gia lập tức hiểu được ý của cậu.


Chỗ an toàn nhất nơi đây đương nhiên là đại sảnh, bởi vì người đến người đi, muốn ra tay cũng không có cơ hội, hơn nữa Lộc Nguyệt cũng ở gần bên.


Nhưng mục đích chính của Thẩm Nguyên Gia khi tới đây là muốn dẫn dụ người kia ra.


Cô làm bộ gật đầu, sau khi Văn Tùng Diễn biến mất ở cuối hành lang, lại nói chuyện cùng với Văn Tùng Tuệ.


Cả hai vừa nói chuyện vừa đi, một người phục vụ cầm khay bước tới.


Thẩm Nguyên Gia còn đang chưa kịp phản ứng thì Văn Tùng Tuệ bên cạnh đã nghiêng mình, nhờ có cô mới không té ngã, nhưng lễ phục của cô lại bị dính nước.


Người phục vụ sợ hãi lập tức nói lời xin lỗi.


Văn Tùng Tuệ nhíu mày đuổi anh ta đi, sau đó nhìn bộ lễ phục của Thẩm Nguyên Gia, giọng nói ôn hòa: "Thực sự xin lỗi cô Nguyên Gia, vừa rồi tôi không cẩn thận, người hầu trong nhà vô dụng quá."


Lễ phục bị thấm nước, mặc dù là váy đen nên sẽ không nhìn rõ, nhưng dính vào chân vẫn rất khó chịu.


Thẩm Nguyên Gia khẽ cau mày, ngoài miệng lại nói: "Không sao đâu."


Hiện giờ đang ở bên ngoài, cô chắc chắn không có quần áo để thay, cũng chỉ có thể chịu đựng cho đến khi bữa tiệc này kết thúc.


Đúng lúc này, Văn Tùng Tuệ lại nói: "Tôi dẫn cô đi thay một bộ đồ khác."


Văn Tùng Diễn còn đang ở chỗ ông cụ Văn, Thẩm Nguyên Gia nhìn cô ấy một cái, đối diện tầm mắt, cuối cùng vẫn không từ chối.


"Quần áo của tôi chắc là cô có thể mặc được." Văn Tùng Tuệ vừa đi vừa nói.


Sau khi từ hành lang đi vào liền rời xa sảnh chính của bữa tiệc, ánh đèn bắt đầu trở nên tối hơn, khắp nơi hành lang toát ra sự sang trọng và quý phái của Văn gia.


Thẩm Nguyên Gia nói: "Cảm ơn chị Văn."


Văn Tùng Tuệ nói: "Đừng khách sáo, cô được Tùng Diễn đưa đến đây, thân làm chị đương nhiên phải giúp đỡ, hơn nữa chuyện này còn là lỗi của tôi."


Trong phòng, từ trong tủ cô ấy chọn lấy không ít bộ lễ phục sau đó lấy ra một bộ, "Bộ này đi, tôi mua nhưng vẫn chưa mặc qua bao giờ, thoạt nhìn cô mặc sẽ hợp hơn tôi đấy."


Thẩm Nguyên Gia đưa tay nhận lấy, nói lời cảm ơn.


Trên thực tế, vóc dáng của Văn Tùng Tuệ không khác cô nhiều lắm, Thẩm Nguyên Gia khoa tay múa chân một chút, đúng là bộ lễ phục này khá vừa.


Sau khi Văn Tùng Tuệ đưa lễ phục cho cô, cong cong khóe môi: "Tôi đi ra ngoài trước, khi nào xong thì gọi tôi."


Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, Thẩm Nguyên Gia ngồi ở mép giường, không vội thay quần áo mà lấy điện thoại trong túi ra, bắt đầu tìm tên Văn Tùng Tuệ.


Văn Tùng Tuệ đương nhiên không dùng Weibo, cho nên thứ mà cô thấy cũng chỉ có thể là Weibo màu xám.


Vì không có nhiều thời gian nên Thẩm Nguyên Gia cũng không làm chuyện dư thừa, vội nhấp vào xem, bên dưới ảnh đại diện Weibo là một bức hình.


Trong nháy mắt khi trông thấy bức ảnh này, cô hơi bất ngờ.


Bởi vì Văn Tùng Tuệ trong bức ảnh đang đứng ở ngoài cửa, quay lưng về phía cánh cửa, cúi đầu không biết đang nghĩ gì, mà tư thế này cùng với bóng dáng xuất hiện trong Weibo của Lâm Kính Tùng vô cùng giống nhau.


Ngoại trừ bức ảnh còn có một dòng chữ: Chờ thêm một phút.


Trong lòng Thẩm Nguyên Gia đã có hơi nghi ngờ.


Trước tiên cô tìm ba chữ "Lâm Kính Tùng", nhưng trên Weibo không xuất hiện manh mối gì, tạm thời cũng nghĩ không ra nên tìm gì khác.


Quan trọng là thời gian một phút.


Thẩm Nguyên Gia trực tiếp nhấn theo dõi Văn Tùng Tuệ, một phút cũng đủ xem được một vài nội dung.


Di ảnh là dáng vẻ trung niên của cô ấy, thế nhưng ngày mất lại là ba năm sau, tuổi và ngày sinh đúng là 32 tuổi.


Kéo xuống chút nữa, nhấp vào xem lịch biểu và ảnh minh họa ngày thứ nhất chính là Văn Tùng Tuệ ngồi trên ghế, mà đối diện cô ấy lại là Giang Bạn.


Bên dưới bức ảnh có dòng chữ giải thích:【Văn Tùng Tuệ tiếp nhận thẩm vấn.】


Tiếp nhận thẩm vấn? Giang Bạn thẩm vấn cô ấy, chẳng lẽ đã có bằng chứng chỉ ra những gì cô ấy đã làm với mình trước đó ư?


Thẩm Nguyên Gia nghĩ mãi cũng không ra, tiếp tục lướt xuống dưới.


Ngày hôm sau và ngày thứ ba đều bình thường, ngày thứ tư Giang Bạn lại xuất hiện trong ảnh, vẫn đang tra hỏi, còn cụ thể hỏi cái gì thì trong ảnh lại không cho biết.


Mà đến ngày thứ năm, rốt cuộc Thẩm Nguyên Gia cũng biết tại sao cô ấy lại bị thẩm vấn.


Bởi vì Văn Tùng Tuệ xuất hiện ở bệnh viện, mà người nằm trên giường bệnh trước mặt cô ấy lại chính là cô, trên đầu quấn băng gạc, ngủ mê man.


Dòng chữ giải thích ghi:【Văn Tùng Tuệ tranh thủ thời gian đến thăm Thẩm Nguyên Gia.】


Thẩm Nguyên Gia có cảm giác không nói nên lời, lại cộng thêm dòng chữ chờ thêm một phút vừa nãy, cũng chính là nói mình sẽ xảy ra chuyện ở bữa tiệc này sao?


Trực giác của cô luôn luôn chính xác.


Ngay sau đó, Văn Tùng Tuệ gõ cửa, sau đó không chờ cô trả lời đã trực tiếp mở cửa, nhìn thấy cô còn đang ngồi ở mép giường, hai người nhìn nhau.


Văn Tùng Tuệ hỏi: "Sao cô vẫn chưa thay đồ? Không thích à?"


Thẩm Nguyên Gia ngoài cười nhưng lòng không cười, "Bộ lễ phục đẹp quá nên tôi ngắm thêm một lúc."


Văn Tùng Tuệ không ngờ lại nhận được câu trả lời như thế, chỉ là trong mắt hiện lên một tia xem thường và khinh bỉ, từ từ tiến lại gần, "Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi."


Thẩm Nguyên Gia gật đầu, cầm lễ phục đi vào toilet.


Cô cứ như vậy đưa lưng về phía Văn Tùng Tuệ, đi từng bước một về phía toilet, cảm giác trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, lúc tới gần cửa cô đột nhiên xoay người lại.


Văn Tùng Tuệ đi theo phía sau hung hăng đẩy cô một cái.


Sàn nhà vệ sinh trơn bóng, mặc dù Thẩm Nguyên Gia đã có chuẩn bị nhưng cũng không phản ứng kịp, ngã xuống đất, cả người đau đớn vô cùng.


Văn Tùng Tuệ cũng không che giấu nữa, trực tiếp bước đến bên người cô, quơ cái ly thủy tinh bên cạnh định đập vào đầu cô.


Thẩm Nguyên Gia sớm đã chuẩn bị, tay cầm một con dao nhỏ giấu dưới lễ phục, đây là món đồ trong bộ làm móng.


Văn Tùng Tuệ mặc một bộ lễ phục, bị đâm vào da, đau đớn kịch liệt.


Thẩm Nguyên Gia không dám lơ là, nhân lúc cô ta mang vẻ mặt dữ tợn định bổ nhào tới cô liền lập tức đẩy mạnh một cái, khiến cô ta ngã vào bức tường phía sau.


Văn Tùng Tuệ kêu lên một tiếng rồi từ từ trượt xuống ngã vào sàn nhà vệ sinh.


Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.


Thẩm Nguyên Gia ngồi tại chỗ thở hổn hển, mãi cho đến gần nửa phút sau mới tỉnh táo lại, nhìn Văn Tùng Tuệ ngất xỉu trước mặt, trong lòng tràn đầy sợ hãi.


Rốt cuộc hận cô tới cỡ nào mới phải ra tay ngay trong chính căn nhà của mình kia chứ?


Cô hoàn toàn không biết mình và Văn Tùng Tuệ có ân oán gì, không cướp bạn trai cũng chưa từng đắc tội với cô ta, trước giờ cũng chưa từng gặp mặt.


Thậm chí hai người bọn cô còn hơn kém nhau tới bảy tám tuổi, không biết có ẩn tình gì không.


Lúc cô đang bất động thất thần, điện thoại đặt ở trên giường đột nhiên vang lên.


Thẩm Nguyên Gia giật mình, vội vàng đứng dậy chạy tới cầm điện thoại lên sau đó quay trở lại toilet nhìn Văn Tùng Tuệ vẫn đang hôn mê.


Vừa nhấc máy, Giang Bạn ở đầu dây bên kia lập tức hỏi ngay: "Cô đến Văn gia à?"


Nói chuyện trong bối cảnh âm thanh hỗn loạn nhưng cô vẫn có thể nghe ra giọng điệu của anh có chút không tốt.


Thẩm Nguyên Gia đưa mắt nhìn Văn Tùng Tuệ, tâm trạng bình tĩnh hơn một chút, vả lại anh dùng từ "đến", giống như anh cũng đang ở bữa tiệc này, "Anh cũng đang ở đây?"


Giang Bạn lại hỏi: "Cô đang ở đâu?"


Nghe thấy anh cố ý hạ giọng, tuy rằng không trực tiếp thừa nhận anh cũng đang ở Văn gia, nhưng trong lòng Thẩm Nguyên Gia lại bỗng dưng thấy nhẹ nhõm.