Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh

Chương 149: Cân nhắc




Mình phát hiện chương này khá ngắn nên cố edit luôn, coi như phúc lợi nho nhỏ tặng mọi người, cảm ơn vì các bạn đã luôn theo dõi ủng hộ. Chúc mọi người đọc truyện vui! ^^


____________


Tác giả: Khương Chi Ngư


Editor: Thịt sườn nướng


Thẩm Nguyên Gia nhìn dòng tin nhắn này thực sự sửng sốt.


Lần trước cô nhìn thấy tiệc mừng thọ ông cụ Văn gia từ Weibo Văn Tùng Diễn, dù cho có mời người ngoài, vậy cũng sẽ mời bạn làm ăn hoặc đối tác.


Văn Tùng Diễn lại có thể mời cô?


Trên thực tế, cả trong và ngoài giới đều có một quy tắc mặc định, đó chính là rất nhiều kẻ có tiền khinh thường minh tinh, cũng có một số ít người không có loại thành kiến này.


Đối với một gia tộc phát triển lâu đời như Văn gia mà nói, Thẩm Nguyên Gia cảm thấy loại quan niệm này hẳn là càng thêm nghiêm trọng mới đúng, từ trong ra ngoài.


Văn Tùng Diễn hâm mộ cô, có lẽ không có suy nghĩ này, nhưng chuyện mời này quả thật rất khó.


Thẩm Nguyên Gia muốn đi, bởi vì đây là cơ hội bước vào Văn gia, nhưng cô sợ một khi bước vào lại xuất hiện vấn đề khác.


Văn gia đối với cô, không an toàn, lại tràn ngập bí mật về cô.


Thẩm Nguyên Gia chưa vội trả lời tin nhắn của Văn Tùng Diễn, mà lên mạng tra một chút chuyện của Văn gia, bao gồm cả chuyện về Văn Tùng Diễn.


Cha của Văn Tùng Diễn tên Thẩm Phong, đại thiếu gia Thẩm gia.


Chẳng qua cái gọi là đại thiếu gia Thẩm gia cũng chỉ là một cái tên mà thôi.


Hai mươi năm trước, Thẩm gia vì đầu tư kinh doanh thất bại mà suýt chút nữa phá sản, khi đó bạn làm ăn vội vàng phủi sạch quan hệ, nhờ có sự trợ giúp của Văn gia mới có thể kéo dài hơi tàn.


Sau đó, dưới sự nâng đỡ mà cuối cùng Thẩm gia cũng có lại một chút địa vị.


Nói một cách chính xác là Thẩm Phong ở rể nhà họ Văn, kết hôn với con gái út của ông cụ Văn – Văn Uyển, một năm sau có Văn Tùng Diễn.


Chẳng qua tính cách của Văn Uyển yếu đuối, sau khi qua đời vào năm trước Thẩm Phong liền tùy tâm sở dục (*), ông cụ lại mặc kệ chuyện tình cảm của ông ta, có điều ông ta vẫn còn có chút kiêng dè, sẽ không mang tình nhân về nhà.


(*): Không nghe ai hết, cứ theo ý mình mà làm.


Chuyện này cũng không còn là bí mật gì.


Thẩm Phong quả thật rất thủ đoạn, địa vị ở Văn gia cũng không thấp, hợp tác làm ăn gì cũng vô cùng thuận lợi, bằng không với thân phận đó của ông ta không có khả năng chiếm được địa vị.


Thẩm Nguyên Gia càng xem càng cảm thấy kinh hãi.


Cô bỗng nhiên tưởng tượng ra một khả năng trong tương lai, đó chính là Văn Tùng Diễn trước mắt được xem là người thừa kế sáng giá nhất của Văn gia, nếu ông cụ Văn qua đời, quyền lực Văn gia phỏng chừng lại rơi vào trong tay cha con Thẩm Phong.


Nhưng loại chuyện bí mật hào môn này không phải trọng điểm chú ý của cô.


Tiệc mừng thọ ông cụ Văn, con cháu chắc chắn sẽ đến trình diện, như vậy nếu cô tham dự, hẳn là sẽ gặp phải người muốn giết mình.


Cho dù lúc ấy không nhận ra cũng có thể phát hiện một chút dấu vết.


Cô trả lời Văn Tùng Diễn: "Chị muốn suy nghĩ một chút."


***


"Em muốn đến dự yến tiệc ở Văn gia?"


Trong văn phòng, Lưu Lị thiếu chút nữa trừng rớt mắt, nhưng đây là thói quen từ trước tới nay của cô.


Thẩm Nguyên Gia gật đầu, "Dạ."


Lưu Lị nhìn nghệ sĩ của mình từ trên xuống dưới đánh giá một chút, im lặng chốc lát mới hỏi: "Yến tiệc Văn gia không công khai với người khác, chẳng lẽ em nhận được thiệp mời của Văn gia?"


Cô nghệ sĩ vẫn luôn khiến cô an tâm lại có bối cảnh như vậy?


Lần đầu tiên Lưu Lị cảm thấy có phải mình xem nhẹ chuyện gì hay không, hay là trước đó tiếp xúc với người của Văn gia là tiếp xúc bình thường?


Thẩm Nguyên Gia nói thật: "Có người mời."


Lưu Lị rất biết điều không hỏi nhiều, "Em tự quyết định là được, những chuyện như này không cần nói với chị, chỉ là trong lúc dự tiệc nên chú ý một chút, đừng uống gì lung tung."


Lời căn dặn của cô đương nhiên có nguyên do.


Trước đây đã từng xảy ra một số vụ bê bối ở các bữa tiệc riêng tư như này, có một nghệ sĩ uống phải một số thứ không nên uống, làm ra hành động khiếm nhã dẫn tới toàn bộ sự nghiệp bị huỷ hoại.


Chỉ cần người này vừa xuất hiện trước mặt công chúng, những bức ảnh kia sẽ hiện lên trước mắt mọi người, không xóa nhòa được.


Hiện giờ đã không còn tung tích gì về người này.


Mặc dù Thẩm Nguyên Gia cũng không nắm quá rõ chuyện này, nhưng lúc ấy ồn ào tới nỗi lộ ra chuyện nhạy cảm vô cùng giật gân, khi đó cô vẫn còn là học sinh.


Cô hơi gật đầu, nghiêm túc nói: "Em hiểu."


Lưu Lị nói: "Em biết là tốt, chú ý an toàn một chút, chị sẽ chú ý sắp xếp lịch trình tiếp theo cho em, không cần lo lắng."


Thẩm Nguyên Gia cảm thấy thật may mắn gặp được một người đại diện như vậy.


Từ lúc sống lại đến nay, ngoại trừ một ít việc, mọi chuyện dường như trở nên vô cùng thuận lợi, ngay cả bạn bè cũng tốt hơn trước kia.


Cuộc sống trở nên thú vị hơn rất nhiều.


......


Từ công ty trở về, Thẩm Nguyên Gia lại hỏi Văn Tùng Diễn một vấn đề: "Em thật sự muốn mời một người mẫu như chị đến dự tiệc sao?"


Không thấy bên kia phản hồi.


Cô cũng không lấy làm ngạc nhiên, tuy rằng hiện tại Văn Tùng Diễn nhỏ tuổi hơn cô nhưng đã quản lý công ty, không thể lúc nào cũng để ý tin nhắn WeChat.


Ai ngờ vừa đến trước cửa nhà lại nhìn thấy Tôn Ngải xách theo một cái túi đứng ở đó.


Nhìn thấy cô, hai mắt Tôn Ngải sáng rực, cười đáng thương nói: "Cuối cùng cậu cũng về, tớ đang định gọi điện thoại cho cậu đấy."


Thẩm Nguyên Gia mở cửa, "Sao không báo cho tớ biết, tớ không ở nhà cậu còn đứng đợi, không mệt sao?"


Tôn Ngải nói: "Tớ dạo phố đi ngang qua đây nên muốn đến thăm cậu, tiện thể mua chút đồ ăn, cậu có muốn ăn không, xiên que?"


Thẩm Nguyên Gia lắc đầu, "Tớ không ăn, nhưng có thể nhìn cậu ăn."


Tôn Ngải cũng không để ý, chung quy cô cũng hiểu một người mẫu cần phải chú ý những gì, hình thể là và da là thứ cần phải chú trọng nhất.


Nhìn cô ấy ăn uống vui vẻ, Thẩm Nguyên Gia hỏi: "Tiệc của Văn gia, nhà cậu có ai đi không?"


Tôn Ngải cũng không cảm thấy không đúng chỗ nào, vui vẻ ăn xiên que, "Sao có thể, Văn gia là kiểu gia đình gì, nhà tớ so ra còn kém xa, ở trong mắt bọn họ nhà tớ chắc cũng chỉ là nhà giàu mới nổi mà thôi, chênh lệch rất lớn."


Tuy rằng cái nhà giàu mới nổi này cũng không phải nhất thời nổi lên.


Tôn Ngải cảm thấy những loại quy tắc bất thành văn này không sai, "Loại tiệc mừng thọ này bọn họ sẽ chỉ mời bạn bè thân thiết, đối tác hợp tác nhiều năm, còn lại căn bản không thể."


Thẩm Nguyên Gia gật đầu, im lặng.


"Cậu muốn đi à?" Tôn Ngải ngừng tay, cân nhắc một chút, "Cậu cũng không còn nhỏ, nếu không để tớ giới thiệu cho cậu một vài bữa tiệc, toàn là mấy công tử tính cách ổn áp hết."


Thẩm Nguyên Gia vội vàng từ chối: "Cái này thì quên đi."


"Biết ngay cậu sẽ từ chối mà." Tôn Ngải bĩu môi, tiếp tục gặm xiên que, "Thật không biết về sau cậu sẽ thích ai, không biết tớ còn có thể nhìn thấy cậu kết hôn hay không."


Cô ấy chỉ thuận miệng nói, nhưng Thẩm Nguyên Gia lại không tránh khỏi nghĩ tới chuyện của mình và Giang Bạn.


Nếu đó là sự thật, không chừng Tôn Ngải có thể sợ tới mức nuốt được một quả trứng gà.


Khóe mắt Thẩm Nguyên Gia mang ý cười, không cãi lại lời cô ấy nói.


Tôn Ngải híp mắt nhìn cô chằm chằm, hỏi: "Đang nghĩ cái gì mà cười vậy, có crush à?"


"Cậu cảm thấy có khả năng này không?" Thẩm Nguyên Gia hỏi lại.


Tôn Ngải nghiêng đầu, "Thôi quên đi."


Thẩm Nguyên Gia đang muốn nói chuyện, điện thoại rung lên một cái, trên màn hình khóa xuất hiện tên Văn Tùng Diễn: "Đúng vậy."


Văn Tùng Diễn: "Em sẽ tiếp đón chị."


Theo sau là tin nhắn như vậy.


Thẩm Nguyên Gia nghĩ tới Lộc Nguyệt, kể từ ngày đó Lộc Nguyệt lại càng thêm im lặng, đến nỗi cô ấy có báo cáo mọi chuyện cho Văn Tùng Diễn hay không cô cũng không rõ.


Chỉ cần cô biết cô ấy không có ác ý gì với cô là được.


Tôn Ngải hoàn toàn không nhận ra cô đang thất thần, ăn được một nửa đột nhiên kêu một tiếng: "Tớ chợt nhớ tới lần trước nói chuyện họp lớp, cậu biết gì không, tớ nghe người khác nói lớp trưởng lớp mình sa đọa, cặp với một người phụ nữ nhà giàu phẫu thuật thẩm mỹ."


Thẩm Nguyên Gia đã không còn nhớ vị lớp trưởng kia là ai, không tập trung nghe.


Sau khi mở khóa, cô tự hỏi phải trả lời Văn Tùng Diễn như thế nào, cùng lúc đó trên thanh thông báo đột ngột xuất hiện một tin nhắn WeChat.


Giang Bạn: "Đã suy nghĩ xong chưa?"