Tác giả: Khương Chi Ngư
Editor: Thịt sườn nướng
Weibo Lộc Nguyệt chắc chắn có rất nhiều thông tin.
Thẩm Nguyên Gia không nghĩ nhiều, hít thở sâu vài lần rồi mới mở mắt ra nhìn màn hình điện thoại.
Ngoại trừ phông nền màu xám nhạt kia, còn lại đều không khác gì so với Weibo bình thường.
Lúc trước khi cô tìm tên của Lâm Kính Tùng, ảnh đại diện Weibo là ảnh chụp chính diện của Lâm Kính Tùng, Lộc Nguyệt cũng không ngoại lệ, là gương mặt thường thấy của cô ấy.
Tuy nhiên có chút hơi khác với Lâm Kính Tùng, dễ nhận thấy, Weibo của Lộc Nguyệt trông ngắn gọn hơn.
Giống như chính cô ấy vậy, thường xuyên mang vẻ mặt không biểu cảm, Weibo của cô ấy cũng tràn ngập một loại cảm giác lạnh nhạt, số lượng chữ trên Weibo có thể nói đã ít lại càng ít hơn.
Khoảng cách giữa các bài viết không giống nhau, nhưng ngắn nhất là vài tuần.
Sau khi Thẩm Nguyên Gia kéo xem vài chục bài mới phát hiện, Weibo đăng bài thường xuyên từ sau khi cô ấy trở thành trợ lý của cô.
Trước đó rất ít cập nhật trạng thái.
Hơn nữa mỗi câu cũng thường chỉ có vài chữ, ý tứ cũng không quá rõ ràng, Thẩm Nguyên Gia có chỗ hiểu chỗ không, sau khi đoán xong nhìn lại lại cảm giác không phải có ý này.
Weibo Lâm Kính Tùng thường có ảnh kèm theo, nhưng Lộc Nguyệt lại không có.
Thẩm Nguyên Gia tiếp tục kéo xuống xem.
Ánh mắt cô ngừng lại ở một ngày.
Đây cũng không phải là ngày gì đặc biệt, mà bức ảnh bên dưới mới là chỗ đặc biệt.
Bài viết này không có dòng trạng thái nào nhưng nó có hai bức ảnh, bức đầu tiên là hình ảnh Lộc Nguyệt gọi điện thoại, mặt cũng không có biểu cảm gì.
Mà bức ảnh bên cạnh lại vô cùng đặc biệt.
Bên trong xuất hiện một bên mặt của một người đàn ông.
Từ bức ảnh cho thấy, người này đang ngồi trong xe, đeo tai nghe Bluetooth, không biết có phải đang nói chuyện hay không, từ một phía không nhìn ra được bộ dáng thật sự, nhưng có thể thấy người này còn rất trẻ.
Liên tưởng một chút, Thẩm Nguyên Gia cảm thấy cũng không khó đoán.
Lộc Nguyệt đang nói chuyện điện thoại với người đàn ông này.
Về phần nội dung cuộc trò chuyện, Thẩm Nguyên Gia không rõ, nhưng cô nhớ rất rõ ngày tháng, vì hôm đó là sinh nhật của cô.
Cũng là ngày cô nhận được bộ lễ phục kia.
Đối diện với hình ảnh này, Thẩm Nguyên Gia không thể không suy nghĩ nhiều.
Có thể cô không hiểu nội dung cuộc nói chuyện, nhưng chắc chắn ít nhiều gì cũng liên quan tới cô, bởi vì ngày này thật sự quá trùng hợp.
Làm sao để hỏi thăm Lộc Nguyệt về người đàn ông này lại là vấn đề.
Thẩm Nguyên Gia cau mày suy nghĩ.
Với tính cách của Lộc Nguyệt, cô vừa hỏi cô ấy sẽ đoán ra ngay, nếu nói cho những người khác lại càng phiền phức, rất dễ bứt dây động rừng.
Nếu không hỏi, lại càng không còn cách nào biết được thân phận của người đàn ông kia.
Nhưng có thể chắc chắn một điều, đến hiện tại Lộc Nguyệt chưa từng gây ra nguy hiểm gì cho cô.
Một lúc lâu sau, cô bỗng nhiên nhớ tới gì đó, trong Weibo Lộc Nguyệt tìm cụm từ "Văn gia", không ngờ ngoài dự đoán chính là, lại nhảy ra một kết quả.
Mà kết quả vừa hiện ra lại chính là hai bức ảnh gọi điện thoại vừa rồi.
Thẩm Nguyên Gia đột nhiên nghĩ đến khẩu cung của Lư Long trước đó.
Giang Bạn đã từng đề cập đến, cũng cho cô xem qua, Lư Long nói lúc mình bị trói có nghe được giọng nói của một người trẻ tuổi, là đàn ông.
Sau đó thì bị đưa đến cục cảnh sát.
Thẩm Nguyên Gia cảm thấy rất có thể giọng nói này chính là của người mà Lộc Nguyệt gọi điện thoại.
Người đàn ông trẻ tuổi kia......
Thẩm Nguyên Gia nhớ tới sơ đồ phả hệ Văn gia mà mình tìm được trên mạng, người đàn ông này rất có thể là người Văn gia cũng không chừng.
Đàn ông Văn gia tuổi xấp xỉ cô cũng không nhiều, chỉ có ba người, còn lại đều khoảng độ ba mươi đến bốn mươi tuổi.
Thẩm Nguyên Gia trực tiếp bỏ qua chuyện Lâm Kính Tùng và người phụ nữ có vấn đề kia, lại lần nữa tra thân phận của người đàn ông nói chuyện điện thoại với Lộc Nguyệt.
Ba người, đối chiếu rất dễ dàng.
Trên mạng có rất nhiều tin tức về Văn gia, ví dụ như con trai của một người nào đó chỉ cần có ngoại hình đẹp một chút là sẽ được chú ý, ảnh chụp cũng được đăng lên rất nhiều.
Ảnh chụp ba người trẻ tuổi của Văn gia nhiều như sao trên trời, thậm chí còn có nhóm fan riêng.
Thẩm Nguyên Gia lục tìm trong vô số bức ảnh, xem từng cái một, cuối cùng phát hiện ra một bức tương tự như bức kia.
Bức ảnh này bị ẩn trên Baidu, mở ra mới xem được.
Trên Baidu để tên người này là Văn Tùng Diễn.
Thẩm Nguyên Gia không hề có một chút ấn tượng gì về người này, cô lên mạng xem thông tin cá nhân từ đầu đến cuối, phát hiện mình và người này hoàn toàn không có chút liên hệ nào với nhau.
Văn Tùng Diễn là con trai duy nhất của Văn Uyển – con gái út của Văn gia, là người được cho là người thừa kế sáng giá nhất, nhỏ hơn cô hai tuổi.
Tại sao anh ta lại có liên hệ với Lộc Nguyệt?
Thẩm Nguyên Gia nhớ lại những thói quen trước đây của Lộc Nguyệt, chẳng lẽ người này đã theo dõi cô từ lâu?
Một loại cốt truyện cẩu huyết đột nhiên được dựng lên trong đầu cô.
Muốn giết cô là người Văn gia, Văn Tùng Diễn cũng là người của Văn gia.
Thẩm Nguyên Gia lắc đầu, về lại trang đầu, nhìn hai chữ Lộc Nguyệt, cuối cùng nhấn theo dõi.
Họ và tên: Lộc Nguyệt
Ngày sinh: 04/09/1998
Ngày mất: 05/11/2065
Ngày mất thật ra có chút ngoài dự kiến của Thẩm Nguyên Gia.
Cô kéo xuống xem, lịch biểu và ảnh minh họa của bảy ngày đều rất đầy đủ.
Thẩm Nguyên Gia nhấn xem ngày mai, trong hình Lộc Nguyệt ở trong xe, dòng chữ chú thích cho biết cô ấy đang ở bên ngoài công ty chờ cô.
Các ngày còn lại cũng đều không có gì đặc biệt.
Thẩm Nguyên Gia đang định bỏ qua, cuối cùng vẫn nhấp vào xem ngày thứ bảy, sau đó cảm thấy may mắn là mình đã không bỏ qua.
Trong bức hình là cảnh Lộc Nguyệt đứng ở bên ngoài một chiếc xe, dáng vẻ rất cung kính, ngay cả Thẩm Nguyên Gia là người không biết gì về xe cũng có thể nhìn ra giá trị vô cùng xa xỉ của nó.
Cửa sổ ghế sau mở ra phân nửa, bên trong lộ ra một đôi mắt, xinh đẹp, lại rất bình tĩnh.
Thẩm Nguyên Gia gần như vừa nhìn thấy đôi mắt này đã xác định đây là Văn Tùng Diễn.
Bên dưới bức hình chỉ có một hàng chữ đơn giản, trên đó viết:【Lộc Nguyệt báo cáo một số chuyện cho Văn Tùng Diễn.】
Báo cáo, một số chuyện......
Dùng những chữ như vậy cũng đủ để Thẩm Nguyên Gia hiểu được ý tứ bao hàm trong đó.
Quả nhiên, Lộc Nguyệt do Văn Tùng Diễn phái tới, về phần lý do, có cô nghĩ cả trăm lần cũng không ra, chẳng lẽ nhìn trúng cô?
Giới giải trí người đẹp nhiều vô số kể, một đại thiếu gia như anh ta sao có thể nhìn trúng cô được chứ?
Ngẫm lại cũng cảm thấy không thể nào có chuyện này, hơn nữa hai người chưa từng gặp mặt, trong chuyện này chắc chắn ẩn giấu điều gì đó mà cô chưa biết.
Thẩm Nguyên Gia cảm thấy giữa mình và Văn gia như cách nhau một lớp sương mù.
Ở dưới cùng là video tử vong.
Bìa video là cảnh Lộc Nguyệt ở bệnh viện, trên mặt mang mặt nạ dưỡng khí, bên cạnh còn có cây truyền dịch các thứ, hình như bị bệnh nặng.
Thẩm Nguyên Gia ngẫm nghĩ, cuối cùng nhấn phát video.