Vưu Vật Quân Sư

Chương 32: Thông báo tự kỉ




Editor : Tiểu Du

Beta: ladyduong

"Đây là có chuyện gì?" Đông Phương Thước vẻ mặt tối tăm, hôm nay tâm tình nguyên bản tốt lắm, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy.

Hải công công im lặng không nói, vẻ mặt nghiêm túc, người phía sau màn này nhất định phải trừng phạt thích đáng , lần này là con mèo chết, tiếp theo, còn không biết là ai. Bạch Chỉ lẳng lặng đứng ở bên cạnh Hải công công, còn có Thục Tần cùng Tiểu Lan quỳ ở phía trước.

"Thục Tần, ngươi không có gì lời muốn nói?" Đông Phương Thước giọng điệu không hờn giận, Thục Tần nghe được, trong lòng cả kinh, một cỗ chua xót khôn kể ở trong lòng lan tràn. Nhiều ngày ở chung, hắn lại không tin mình, mấy ngày trước ân ái triền miên, chẳng qua chỉ là gặp dịp thì chơi?

Tiểu Lan sợ hãi, cả người run rẩy , thấy chủ tử thản nhiên cúi đầu không nói lời nào, trong lòng sốt ruột."Hoàng thượng, hoàng thượng, nương nương là oan uổng ." Tiểu Lan cố lấy dũng khí, loại tình huống này, cũng không phải một tiểu cung nữ như nàng có thể xen vào, nhưng là nương nương đối nàng có ân, cho dù chết, nàng cũng muốn che chở nương nương.

"Những món ăn đó, chẳng lẽ không phải là nương nương nhà ngươi an bài ?" Đông Phương Thước ánh mắt không tự giác nhìn một bên mặt xinh đẹp kia, a, này Tiểu Chỉ Tử, chính mình ở vì hắn tìm hung thủ, hắn khen ngược, mang vẻ mặt không liên quan tới mình đứng một bên.

Đúng lúc này, ngự y cúi đầu đi đến."Hoàng thượng, vi thần đã kiểm tra qua, kia một bàn thức ăn, chỉ có vài món ăn nhẹ bị hạ dược, mà trong đó, có hai loại độc dược bất đồng, là hạc đỉnh hồng và thúy tâm."

Chỉ có đồ ăn nhẹ bị hạ? Mục tiêu còn khôngphải là quá rõ ràng hay sao. Thục Tần không khỏi hút khẩu khí lạnh.Hạc đỉnh hồng cùng thúy tâm, đều là kịch độc, nhất là thúy tâm, có thể làm cho người trúng độc đau đớn xuyên tim, thống khổ vạn phần.

Nhịn xuống quát lớn,"Lui ra đi." Thân mình nhích lại gần, Đông Phương Thước trong lòng chán ghét nói không nên lời, hắn ghét nhất là nữ nhân ở ngay dưới mí mắt của mình mà chơi trò tâm kế, nghĩ rằng hắn coi trọng mà càn rỡ.

"Tiểu Chỉ Tử, ngươi không phải là bị dọa đến choáng váng đấy chứ?"

Bạch Chỉ còn đang thất thần, nghe thấy tiếng gọi không tự chủ đáp lại một tiếng ,"Ân?" Một tiếng đáp nhẹ không tự chủ, lại làm cho trong lòng Đông Phương Thước ngứa ngáy như có ai đó đang gãi nhẹ, trong phút chốc hắn đột nhiên cảm thấy, nếu đây là nữ tử, thì thật là tốt.Hải công công đứng dậy,"Hoàng thượng, ngài cần phải làm chủ cho Tiểu Chỉ Tử, hắn tuổi còn trẻ , cũng không đắc tội người nào, vì sao trong cung lại có người muốn đẩy hắn vào chỗ chết?" Đồ đệ của mình trở thành mục tiêu của người khác, Hải công công trên mặt cực khó coi.

"Ân. Tiểu Chỉ Tử, ngươi thấy thế nào?" Đông Phương Thước buồn cười nhìn Bạch Chỉ.Đại sảnh một trận trầm mặc.

"Mọi chuyện cũng xong rồi, bỏ qua đi, chỉ tội nghiệp con mèo của Lan tỷ tỷ kia.” Bạch Chỉ nhẹ nhàng bâng quơ một câu, làm cho Thục Tần cùng Tiểu Lan kinh ngạc ngẩng đầu, hắn, không nghi ngờ chính mình? Thục Tần hốc mắt có chút ướt át.

Đông Phương Thước cùng Hải công công cũng không nghĩ tới Bạch Chỉ lại nói như vậy, lập tức không biết nói gì.

......

"Cái gì? Hoàng thượng không có trách phạt Thục Tần?" Lệ phi quả thực không thể tin được , gây ra chuyện lớn như vậy, không nói đến thiếu chút nữa độc chết Chỉ công công, cho dù là cung nhân khác , hoàng thượng cũng không buông tha dễ dàng như vậy mới phải.

"Đúng vậy, nương nương, nghe nói là Chỉ công công không truy cứu ." Tiểu Bính Tử cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia phẫn hận, độc kia tại sao không đem Bạch Chỉ độc chết, nếu thật sự là như vậy, người hạ độc kia thật sự là đã giúp hắn trút giận không ít.

Làm sao có thể? Tính tình Chỉ công công thực sự tốt như vậy sao. Lệ phi nguyên bản cho rằng, chuẩn bị đi để tận mắt trông thấy kết cục thê thảm của Thục Tần, thuận tiện đem Bạch Chỉ mang đến, kết quả như vậy thật tốt đến bất ngờ.

Mà một cung khác, Lan phi ngồi ở trước gương, cười thâm ý, Chỉ công công này, nàng thật sự nhìn không thấu, không biết có thể hay không vì nàng làm việc.

......

"Hoàng thượng, cả gan làm loạn Thục Tần như thế, nếu người không nghiêm trị, hậu cung chẳng phải liền chướng khí mù mịt." Thái hậu tôn quý khuôn mặt thập phần lãnh khốc, tần phi hạ độc việc này là chuyện lớn, hoàng thượng như thế nào lại xử lý qua loa như thế.

"Trẫm đã phạt Thục Tần đóng cửa sám hối mấy ngày, việc này, kết thúc ở đây là được rồi." Đông Phương Thước bình tĩnh uống trà, giống như lời Bạch Chỉ nói, trừng phạt Thục Tần, có lẽ sẽ đúng theo ý người nào đó, không làm gì cả, để cho người sai sử phía sau màn tức chết.

Thái hậu kỳ thật so với ai khác đều hiểu rõ ràng, hậu cung chưa bao giờ là yên bình, tần phi trong lúc ngươi tranh ta đoạt, làm ra những chuyện tình như vậy còn thiếu sao, chỉ là ở mặt ngoài cần phải làm ổn thỏa một chút.

Đang muốn mở miệng, Đông Phương Thước không biết cố ý hay vô tình nói một câu,"Mẫu hậu,mấy ngày gần đây không thấy Vinh quốc công chúa. Công chúa tuổi tác không nhỏ , trẫm cảm thấy, nên tìm cho nàng một gia đình tốt, nếu không liền bạc đãi nàng ."

Thái hậu trong lòng cả kinh, kỳ thật đã nhiều ngày, Vinh quốc công chúa phái người chung quanh tìm kiếm Dạ cung, nàng đối với Ma quân kia lưu luyến không quên, vài ngày nàng lại vào cung khóc kể, thái hậu vốn định tìm một cơ hội tốt nói, nhưng thấy giọng điệu này của hoàng thượng, sợ là không được.

"Này, vẫn là để chính nàng chọn đi."

"Chính mình chọn? Mẫu hậu là không tin vào ánh mắt của trẫm?" Đông Phương Thước sắc mặt có chút âm trầm, thái hậu bất đắc dĩ thở dài,"Ai, hoàng thượng, liền nhìn làm đi." Có lẽ cấp Vinh quốc công chúa một mối hôn sự, nàng cũng sẽ chết tâm đâu.

......

Trong phòng, Bạch Chỉ vừa rửa mặt chải đầu xong, chợt nghe thấy tiếng đập cửa nhẹ nhàng, mở cửa ra thì thấy, là cung nữ Tiểu Lan kia, mang vẻ mặt áy náy cùng lo lắng đứng ở trước cửa.

"Chỉ công công, ngươi cũng không nên hoài nghi nương nương, nương nương thật là vô tội ." Tiểu Lan hốc mắt có chút hồng, kỳ thật nàng đã muốn đã khóc .

Bạch Chỉ mỉm cười,"Nếu hoài nghi, ta sẽ không bỏ qua, đến đây." Chính là sau này , nàng cần phải càng thêm cẩn thận, hạc đỉnh hồng cùng thúy tâm, nàng nhớ rất kỹ hai loại độc dược này, ngày khác nếu biết hung phạm, nàng chắc chắn trả lại cho hắn gấp bội .

"Ta......" Tiểu Lan không được tự nhiên hai tay xoắn vạt áo, Bạch Chỉ biết nàng đang lo lắng cái gì."Lan tỷ tỷ huệ chất lan tâm, nhất định là không phải cái loại người ác độc , sau này Tiểu Chỉ còn muốn nhờ Lan tỷ tỷ chỉ điểm một hai."

Tiểu Lan cảm kích ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn gần khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc kia, nàng phát hiện, Chỉ công công, thật là mĩ nha, không chỉ là bề ngoài, ngay cả nội tâm cũng vậy.

Tiễn Tiểu Lan đi xong, Bạch Chỉ nghe thấy sau lưng một tiếng trêu tức vang lên."Hừ, không nghĩ tới tiểu mèo hoang cũng có một mặt ôn nhu như vậy, thật sự là làm cho bản quân đại khai nhãn giới."

Bạch Chỉ vừa nghe thấy thanh âm này, bĩu môi, xoay người lại, thiếu chút nữa va phải lồng ngực rắn chắc kia, cuống quít lui lại mấy bước,"Hoàng cung Dập quốc này thật sự đã thành hoa viên sau nhà của Ma quân đại nhân rồi, ra vào thật tự nhiên."

Ánh mắt phòng bị kia làm cho Dạ Lan tâm tình tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận, đáng yêu khác thường.

"Nữ nhân, không muốn biết ta muốn nói gì với ngươi sao?"

Bạch Chỉ hơi hơi nhíu mày, nhìn người đối diện, nàng cũng không quên, Dạ Lan thiếu nàng một tin tức.Cổ mùi thơm ngát đột nhiên tới gần, cằm của Dạ Lan dựa lên đỉnh đầu Bạch Chỉ. Thanh âm mị hoặc truyền đến,"Bản quân muốn nói cho ngươi một tin, ngươi muốn biết chuyện tình. Đó là....."

"Là cái gì?!" Bạch Chỉ có chút khẩn trương, có chút chờ đợi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt sâu như biển kia.

Khêu gợi bạc môi hơi hơi giơ lên," Đó là bản quân coi trọng ngươi ."

"......" Tự kỷ! Tuyệt đối tự kỷ! Bạch Chỉ trong mắt dấy lên lửa giận, hắn đây là đùa giỡn nàng?

"Như thế nào? Nghe tin tức, mất hứng sao?" Dạ Lan buồn cười nhìn biểu tình giống như sắp nổ kia, hai tay vòng trước ngực.

Nam nhân này, là tới khơi mào của lửa giận của nàng ? Bạch Chỉ chỉ cảm thấy chưa bao giờ muốn đánh người như vậy , tiếc là, nàng đánh không lại hắn.

Khuôn mặt Dạ Lan nguyên bản nhu hòa tức thì lạnh xuống , thanh âm vô tình vang lên,"Hừ, nhóm người này, tốc độ thực mau."

Có ý tứ gì? Bạch Chỉ có chút cảnh giác nhìn phía sau lưng Dạ Lan, chỉ thấy một vật trong suốt rơi vào cổ

Bạch Chỉ, hơi thở ấm áp kia tới gần, "Nữ nhân của ta, đừng dễ dàng như vậy đã bị độc chết."

Gió nhẹ phất quá, trong viện đâu có còn thấy bóng dáng bóng dáng màu đen kia nữa. Bạch Chỉ cúi đầu, ở chỗ xương quai xanh của nàng xuất hiện một khối ngọc bội lạnh lẽo, ở dưới ánh trăng, lóe ra ánh sáng nhu hòa.