Vưu Vật Quân Sư

Chương 21: Đoạn tay áo Hương vương




Editor: Mai Chi

Beta: ladyduong

Bạch Chỉ lẳng lặng đi vào sân, Mộc Cẩn trong phòng còn ánh đèn. Đã muộn như vậy rồi, vẫn còn chưa đi ngủ sao, đêm nay không biết Trường Phong có hay không cho hắn ăn.

Chậm rãi bước vào phù thượng kia, “Tiểu Chỉ Tử!” Đột nhiên, một bóng người cao lớn xuất hiện ở trước mặt Bạch Chỉ.

“Trường Phong, ngươi còn chưa ngủ?” Bạch Chỉ thu hồi cánh tay, phát hiện Trường Phong mồ hôi di động trên trán.

Trường Phong quay đầu nhìn vào trong phòng: “Ân, Vương gia muốn ngủ rồi, ta đi vào tắt đèn cho hắn, ngươi không sao chứ?”

Bạch Chỉ mỉm cười “Không có chuyện gì.” Liền xoay người tới hướng trong viện chính mình đi đến.

Khe khẽ thở dài, Trường Phong đẩy cửa rồi đi vào, chỉ chốc lát sau, ngọn đèn liền ám trong phòng, nam tử tuấn tú kia lẳng lặng đi ra canh gác ngoài cửa phòng, lưu lại một không gian tối đen yên tĩnh.

Rửa mặt chải đầu xong, Bạch Chỉ ngồi xếp bằng bắt đầu vận khí dưỡng tức, lòng người ở trong cung sâu như biển vậy, nàng ý thức được tự bảo vệ mình là quan trọng, người theo dõi mình hẳn là còn có thể chờ cơ hội lát nữa ra tay, đều do cái nam nhân chán ghét kia, Bạch Chỉ rốt cuộc tĩnh tâm không luyện công, hai chân duỗi ra rõ ràng, ngủ!

Vào đông trời sáng sớm phá lệ tới trễ, tờ mờ sáng, ngoài phòng đã truyền đến âm thanh “tất tất tốt tốt”, Bạch Chỉ bất đắc dĩ đẩy cửa phòng ra, nào biết nói một đạo ngân quang phá thanh mà đến, đăng!

Khuôn mặt Bạch Chỉ lập tức nghiêng sang một phía làm ngân quang đâm vào cột gỗ phía sau.

“Phản ứng không sai.” Trường Phong mỉm cười, cảm thấy vừa rồi mình đánh lén không ổn.

Nếu không phải Bạch Chỉ phản ứng kịp, nhanh chóng giờ phút này đầu đã muốn nở hoa rồi, khóe miệng hơi hơi cười, Trường Phong này không khỏi đại khai sát giới quá lớn.

“Đến! Hôm nay cho ngươi đánh chiêu đầu, quanh co.” Trường Phong đột nhiên bổ ra một chưởng, Bạch Chỉ nhanh nhẹn chợt né, hai chân rơi xuống trong viện.Một bàn tay to kiềm chế bám lấy tay phải của nàng, tay kia hung hãn dùng lực đem Bạch Chỉ tha đi, Trường Phong này tuyệt đối không hạ thủ lưu tình, Bạch Chỉ có chút giận,thân hình đột nhiên theo cánh tay Trường Phong trượt đi.

Trường Phong hơi sửng sốt, Tiểu Chỉ Tử này thực sự không hiểu võ công sao? Nhưng động tác của nàng thật giống như đã trải qua nhiều năm huấn luyện, bất quá, như vậy vừa vặn.

Bạch Chỉ nghĩ đã ngăn chặn thành công Trường Phong, nào biết nói, trước người nam tử dưới chân bán ra ba bước kỳ quặc, tự nhiên vọt thân thể đến phía sau nàng, một phen chủy thủ, giờ phút này đã muốn ở lại chỗ cổ của nàng.

Quanh co! Nguyên lai chính là như này!

“Tiểu Chỉ Tử, ngươi trước kia có luyện võ?” Trường Phong chậm rãi buông nàng ra, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Bạch Chỉ biết hắn đã nghi ngờ, “Mới trước đây cùng tỷ tỷ ở giang hồ mưu sinh, có học qua một vài điểm quyền cước công phu.” Bất quá, chiêu vừa rồi của hắn, thật lợi hại, đột nhiên chú ý tới hắn đem chủy thủ trong tay, đao phong kia, vừa thấy là biết sắc bén vô cùng.

Trường Phong thấy nàng nhìn chằm chằm vào thứ mình thủ theo, lập tức hiểu qua, ha ha cười:” Tiểu thái giám này, đúng là biết hàng, đưa ngươi.”

Thân thủ nhất quăng, Bạch Chỉ liền vững vàng tiếp được chủy thủ kia.Trường Phong bình thường khuôn mặt băng lãnh, không nghĩ tới cười rộ lên, tự nhiên còn mang theo ánh mặt trời:“ Ngươi vẫn là có vẻ thích hợp cười.” Thản nhiên tung một câu, Bạch Chỉ yên lặng đem chủy thủ thu vào tay áo.

Trường Phong hơi sửng sốt, nét mặt nhất thời cứng đờ, khóe mắt thoáng nhìn ra hành lang gấp khúc xuất hiện bóng dáng bạch sắc :” Vương gia, người tỉnh?”

Kỳ quái, bọn họ cũng không nghe thấy âm thanh hoạt động của xe lăn.

“Ân, ta đã muốn đi ra một hồi lâu.” Nhưng là các ngươi còn không để ý. Mộc Cẩn kia mắt xếch hơi hơi híp, môi bạc cười rộ lên, tự nhiên so với hoa sen hảo hảo lên.

“Vương gia, thân thể của người khá lên chút nào chưa?” Bạch Chỉ nhìn quần áo đơn bạc kia, không khỏi nhướn mày.

Mộc Cẩn không biết vì sao, trên mặt có một tia đỏ ửng mất tự nhiên:” Ân, ăn xứng dược của Tiểu Chỉ, đã muốn tốt hơn nhiều.” Tay nhịn không được vuốt đầu gối chính mình, không biết suy nghĩ cái gì.

“Vương gia, trời giá rét, ta và ngươi đi vào thôi.” Trường Phong đem áo khoác của mình phủ lên người Mộc Cẩn, vừa muốn đi, Mộc Cẩn đã ngăn lại: “Ta nghĩ mình nên đi một lát.” Dứt lời, tiếng bánh xe lăn lộn chậm rãi hướng tới sân mà đi.

“Ta đi thái y viện bốc thuốc cho vương gia.” Bạch chỉ liếc mắt nhìn Trường Phong một cái, quay người đi khỏi Lạc Mai cung.

………….

Xèo xèo chi, Bạch Chỉ ở ngự hoa viên cúi đầu đi tới, nghiêng diện đi tới đỉnh đầu nhuyễn kiệu, âm thanh kia lắc lư chấn động, làm Bạch Chỉ không khỏi nghiêng đầu nhìn thoáng qua, tự nhiên có người ở ngự hoa viên cũng muốn tọa cỗ kiệu, cái kiệu này cũng quá lớn, thượng đẳng la đọa phiêu đãng kia, lại là một người có thân phận.

“Đợi chút, đợi chút.” Đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng la dồn dập, Bạch Chỉ cảm thấy âm thanh la khàn khàn kia có chút đáng ghét, quyết định bỏ qua nó, cúi đầu đi con đường của mình.

Chỉ nghe thấy tiếng âm thanh cỗ kiệu rơi xuống thật mạnh, chấn động mặt đất ngày càng gần, quả thực, bả vai Bạch Chỉ bị một bàn tay to mập mạp cầm, “Ngươi, Tiểu Chỉ Tử.”

Bạch Chỉ hờn giận không quay đầu đến, trước mặt là mặt to mập mạp kia, miệng kia a, lộ ra một ngụm răng vàng không chỉnh tề, hai mắt mê đắm phiếm quang.

Nhịn một quyền huy đi qua xúc động: “Không biết các hạ có gì phân phó.”

“Ngươi, ngươi không nhận ra ta?” Người nọ thấy giống như một khối thịt béo bình thường, bàn tay to run run cầm bả vai Bạch Chỉ, ánh mắt nhìn Bạch Chỉ chằm chằm.

“Tiểu nhân ngu dốt, Bạch Chỉ lùi về phía sau từng bước, nghĩ rằng thoát thân như thế nào mới tốt, bốn phía vừa vặn không có cung nhân khác.

Hơi ấm trong tay đột nhiên rời đi đột ngột, làm cho nam tử mập mạp kia luyến tiếc chà sát ngón tay, nở nụ cười hai tiếng hắc hắc, thế này Bạch Chỉ mới thấy, bụng hắn kia đầy đặn, theo hắn nói chuyện hô hấp, có tiết tấu run run, đai lưng ngọc kia giống như tùy thời đeo hay không đều giống nhau.

“Không có việc gì, không có việc gì, bổn vương không thường tiến cung, ngươi không nhận ra bổn cung cũng là bình thường.” Nếu sớm biết rằng vị thiên tiên từ trong cung đến đây như vậy, hắn nhất định mỗi ngày đều tiến cung.

Bổn vương? Hắn là vương gia? Trong đầu Bạch Chỉ nhanh chóng tìm tòi, nàng ở tàng kinh các nhanh chóng xem qua cung đình ghi lại, ánh mắt đáng khinh kia không khỏi làm cho Bạch Chỉ cảm thấy buồn nôn, nghe nói tiên đế có một gã huynh đệ, ngân uế vô cùng, xú danh rõ ràng, đương nhiên để cho người ấn tượng sâu sắc, là hắn nữ sắc không tốt, đành phải nam phong! Chẳng lẽ hắn chính là đại danh đình đình đoạt tay áo Hương Vương?!

Đột nhiên nhớ tới ánh mắt tối hôm qua kia, còn có hai người theo dõi mình, Bạch Chỉ lại lùi lại phía sau từng bước: “Nếu Vương gia không có gì phân phó, tiểu nhân xin phép cáo lui.”

“A!Đợi chút Tiểu Chỉ Tử.” Hương Vương khóe miệng còn chảy nước miếng, gặp Bạch Chỉ phải đi, cuống quýt vươn tay ra, đột nhiên một trận thiên toàn địa chuyển, cổ tay mình bị một người dùng lực cầm, rồi thân thể đột nhiên bị quăng ra ngoài, ngã chổng vó trên mặt đất.

Phịch một tiếng, cung nhân nâng kiệu há hốc mồm, nhìn Hương Vương bị ngã, hút một ngụm khí lạnh.

Chỉ nghe một tiếng rên rỉ “ A thật thoải mái a.”