Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 749: Lễ cưới




Cát Châu và Khúc Tích đang đấu khẩu thì Bùi Văn Hiên và Tô Dĩnh đã bước vào phần trao nhẫn.

Giây phút Bùi Văn Hiên quỳ một gối xuống, hốc mắt ông ta liền đỏ hoe, tay cầm nhẫn cưới run rẩy.

Tô Dĩnh cúi đầu nhìn ông, mắt bà còn đỏ hơn cả Bùi Văn Hiên, bà không kiềm chế được, nước mắt rơi lã chã.

MC đã chứng kiến rất nhiều cảnh tượng như thế này, tuy cảm động, nhưng ông ta vẫn cười nói để khuấy động bầu không khí: "Chiếc nhẫn kim cương này có phải rất đắt không? Chú rể cầm mãi mà vẫn chưa chịu đeo cho cô dâu."

MC vừa dứt lời, mọi người bên dưới liền cười vang.

MC lại nói: “Phỏng vấn chú rể một chút, lúc này chú rể có muốn nói gì không?”

Nói xong, MC đưa micro đến trước mặt Bùi Văn Hiên.

Bùi Văn Hiên nghẹn ngào, đeo nhẫn cho Tô Dĩnh: “Vợ à, anh yêu em.”

Bùi Văn Hiên vừa dứt lời, Bùi mẹ ở dưới sân khấu liền lấy tay lau nước mắt, rồi òa khóc nức nở trong lòng bố Bùi.

Bố Bùi xót vợ, ông vỗ nhẹ vào lưng bà: “Chuyện vui, đừng khóc.”

Mẹ Bùi nghẹn ngào nói: “Tôi là mừng đến phát khóc.”

Có những cảm xúc, chỉ có người thân mới có thể thấu hiểu.

Ông bà nội mất sớm, mẹ Bùi là chị dâu cả, cũng như mẹ ruột, những năm qua bà đã lo lắng cho Bùi Văn Hiên rất nhiều.

Lúc này nhìn thấy Bùi Văn Hiên “yên bề gia thất”, nói không cảm động là giả.

Sau khi Bùi Văn Hiên đeo nhẫn cưới cho Tô Dĩnh, đến lượt Tô Dĩnh đeo nhẫn cho ông.

Bùi Văn Hiên vẫn quỳ gối, mãi đến khi Tô Dĩnh đeo nhẫn cưới cho ông, ông mới đứng dậy, ôm chầm lấy bà.

Thấy vậy, mọi người bên dưới liền vỗ tay.

Sau khi trao nhẫn cưới, đáng lẽ là đến phần phát biểu của “bậc cha chú” hai bên gia đình, nhưng bố mẹ Tô Dĩnh và Bùi Văn Hiên đều đã qua đời, Tô Dĩnh lại chỉ có Khương Nghênh là người thân, để tránh gượng gạo, Bùi Văn Hiên đã bàn với người dẫn chương trình bỏ qua phần này.

Hôn lễ kết thúc, dưới sự hỗ trợ của Khương Nghênh và Khúc Tích, Tô Dĩnh đi thay một bộ sườn xám để cụng ly với khách, tiện thể thay một đôi giày bệt.

Khương Nghênh ngồi xổm xuống, giúp Tô Dĩnh thay giày, Tô Dĩnh ngồi trên ghế, cúi người kéo Khương Nghênh: “Nghênh Nghênh, để dì tự thay.”

Khương Nghênh ngẩng đầu lên: “Dì, dì cứ ngồi yên đó, đừng cử động.”

Tô Dĩnh đỏ mặt: "Dì không có yếu ớt như vậy."

Khúc Tích cười nói: “Dì, đây không phải là chuyện dì có yếu ớt hay không, bây giờ dì là hai người, phải được bảo vệ cẩn thận.”

Tô Dĩnh: “Được rồi, được rồi, dì không cãi lại hai đứa.”

Sau khi Tô Dĩnh thay sườn xám và giày bệt, bà đi ra ngoài, cùng Bùi Văn Hiên cụng ly với khách.

Tô Dĩnh đang mang thai, nên dùng nước trái cây thay rượu, gặp những người không thể từ chối, bà liền để Khương Nghênh và Khúc Tích uống thay.

Đội phù rể bên này còn “bá đạo” hơn, Chu Dịch và những người khác đều là “cao thủ” trong chuyện uống rượu, sau một vòng, bọn họ vẫn tỉnh táo, còn khách mời thì đã “ngã” một loạt.

Cụng ly xong, Khương Nghênh và mọi người ngồi vào bàn của bố mẹ Bùi.

Mẹ Bùi liên tục gắp thức ăn cho Tô Dĩnh: “Ăn nhiều vào, có mệt không?”

Tô Dĩnh ngại ngùng đáp: “Chị dâu, em không sao.”

Mẹ Bùi nhỏ giọng nói: “Sao có thể không mệt? Tôi thấy mấy đồng nghiệp và bạn học của lão Tam cũng không phải dễ đối phó, bọn họ ép em uống rượu à?”

Tô Dĩnh đáp: “Em không uống, đều là Nghênh Nghênh và Tích Tích thay em uống.”

Nghe Tô Dĩnh nói vậy, mẹ Bùi gật đầu, định nói gì đó thì bỗng nhiên nhìn thấy Khúc Tịch mặt đỏ bừng, hai mắt nhìn chằm chằm vào bông hoa cà rốt được chạm khắc tinh xảo trước mặt như người mất hồn

Mẹ Bùi giật mình, dùng khuỷu tay huých bố Bùi đang ngồi bên cạnh.

Bố Bùi nhìn theo ánh mắt của mẹ Bùi, ông sững người, sau đó ho khan hai tiếng, nghiêng đầu nói với Bùi Nghiêu: “Con trai, Tích Tích say rồi à?”