Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 745: Không kén chọn




Bùi Nghiêu nói xong, mẹ Bùi gật đầu đồng ý.

Thấy mẹ Bùi không phản đối, Bùi Nghiêu lại nói: “Mẹ, có lẽ đến lúc đó mẹ phải chịu thiệt thòi một chút.”

Mẹ Bùi đưa tay kéo khăn choàng trên vai, nói nhỏ, chỉ đủ để hai người nghe thấy: “Mấy năm nay, mẹ chịu thiệt vì những người đó còn ít à? A Dị nói đúng, muốn dọn dẹp thì phải nhổ cỏ tận gốc.”

Bùi Nghiêu trầm giọng đáp: “Vâng.”

Mẹ Bùi: “Chuyện này con đừng nhúng tay vào, tránh để bố con cuối cùng lại nghĩ là con muốn xử lý bọn họ, là con giăng bẫy bọn họ.”

Bùi Nghiêu cười đáp: “Mẹ yên tâm, có A Dị ở đó, con sẽ không tự mình ra tay.”

Mẹ Bùi vỗ nhẹ vào mu bàn tay Bùi Nghiêu đang đặt trên vai bà: “Ừ, mẹ tin tưởng A Dị, tình cảm của ba đứa con, tuy không phải anh em ruột, nhưng còn thân thiết hơn cả anh em ruột.”

Mẹ Bùi vừa dứt lời, đám đông liền vang lên tiếng huýt sáo.

Mẹ Bùi quay đầu lại, nhìn thấy Cát Châu mặc một bộ váy phù dâu màu trắng, cúp ngực, đang bị mọi người trêu chọc.

Cát Châu đỏ mặt, nhưng vẫn cà lơ phất phơ.

“Mấy người sờ vào đâu đấy? Mẹ kiếp!”

“Đám trai ế này, chưa thấy phù dâu bao giờ à!”

“Mẹ nó, Kỷ Trác, sao cậu lại sờ đùi tôi?”

“Mẹ kiếp, mẹ kiếp, ai sờ lưng tôi vậy!!”

Cát Châu vừa la hét, vừa tránh né “bàn tay hư hỏng”, Kỷ Trác là người dẫn đầu trêu chọc cậu ta: “Đều là anh em, sờ một cái thì sợ gì?”

Cát Châu ôm ngực, đá Kỷ Trác: “Đều là anh em, sao cậu không mặc váy phù dâu để tôi sờ thử xem.”

Kỷ Trác: “Tôi cũng muốn mặc váy phù dâu cho anh em sờ mó, nhưng hôm nay tôi là phù rể!”

Kỷ Trác vừa nói, vừa nhân cơ hội “sờ” vào lưng Cát Châu.

Cát Châu chửi thề một câu, một tay che trước, một tay che sau: “Mấy gã ế thật sự là không kén chọn gì cả! Ngay cả tôi mà cũng sờ mó được.”

Kỷ Trác cố ý xoa xoa ngón tay: “Tiểu Cát, nói thật, da cậu còn mịn hơn cả phụ nữ, đúng là "mịn màng như ngọc".”

Kỷ Trác trêu chọc, những người khác cũng hùa theo.

“Anh Châu, để anh em sờ một cái đi, để anh em cảm nhận làn da mịn màng như ngọc là như thế nào.”

“Phải đấy, anh Châu, nói thật, hôm nay anh mặc bộ váy phù dâu này thật quyến rũ.”

Đều là những người đàn ông hai mươi ba mươi tuổi đầu, nói năng chẳng giữ kẽ gì cả.

Câu nào cũng “gợi đòn”.

Cát Châu bị bọn họ trêu chọc đến mức không thể trốn tránh, cậu ta cầu cứu Tiểu Cửu ở ngoài đám đông với vẻ mặt đau khổ.

“Anh Cửu, anh giúp em với, anh cứ thế trơ mắt nhìn bọn họ sờ mó em à?”

Tiểu Cửu mặc lễ phục phù rể, đứng cạnh Tiểu Tam.

Đối mặt với lời “cầu cứu” của Cát Châu, Tiểu Cửu mặt không cảm xúc, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào khác.

Tiểu Tam dựa vào tủ rượu phía sau, cười nói: “Nói thật, thằng nhóc Cát Châu này thật sự rất đáng yêu.”

Tiểu Tam nói xong, thấy người bên cạnh không có phản ứng gì, liền quay đầu lại: “Sao cậu không nói gì?”

Tiểu Cửu lạnh lùng hỏi: “Nói gì?”

Tiểu Tam: “Cát Châu đáng yêu như vậy, cậu suốt ngày cứ lạnh lung  như tảng băng, cậu không có chút cảm giác nguy hiểm nào à?”

Tiểu Cửu trầm giọng nói: “Không.”

Tiểu Tam cười khẩy: “Nói thật với anh Tam này đi, nếu Cát Châu là con gái, cậu có thích cậu ta không?”

Nghe thấy Tiểu Tam nói vậy, Tiểu Cửu theo bản năng liếc nhìn đám đông đang ồn ào, siết chặt quai hàm.

Tiểu Tam: “Thích hay không?”

Tiểu Cửu cau mày: "Vớ vẩn."

Tiểu Tam cười khẩy, dựa người vào tủ rượu, nửa đùa nửa thật nói: “Nếu Cát Châu là con gái, tôi nhất định sẽ thích cậu ta.”

Tiểu Tam vừa dứt lời, Tiểu Cửu liền nhíu mày, không đáp lời.