Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 656: Ăn quả nhớ kẻ trồng cây




Trợ lý Trần thường tỏ ra ngô nghê trước mặt mọi người, nhưng thực chất anh ấy là người rất sắc sảo và thông minh.

Những ai mới gặp anh ta lần đầu thường bị vẻ ngoài của anh ta đánh lừa.

Nhưng Châu tam gia là bậc lão làng, ông ta không dễ bị mắc lừa trước những lời nói của trợ lý Trần. Ông chỉ cười khẩy: "Người trẻ tuổi đúng là hay dùng mấy trò khích tướng."

Trợ lý Trần chọn cách im lặng.

Châu tam gia nói xong, tiếp tục nhìn chằm chằm trợ lý Trần.

Một lát sau, ông ta quay sang ra lệnh cho vệ sĩ bên cạnh: "Ra sân bay đón Nhậm tiểu thư."

Vệ sĩ: “Vâng.”

Vệ sĩ lập tức lĩnh mệnh, sải bước đi ra ngoài.

Sắc mặt trợ lý Trần biến sắc, anh lên tiếng: “Châu tam gia, họa bất cập gia nhân." (tai họa không liên lụy đến người nhà).”

Châu tam gia cười giả tạo, xoay xe lăn: “Yên tâm, chỉ cần cậu nghe lời, Nhậm tiểu thư sẽ không sao.”

Vừa nói, Châu tam gia vừa xoay xe lăn trở về phòng khách.

Trợ lý Trần đứng yên tại chỗ, một tay vẫn đút túi, định gọi điện thoại khẩn cấp thì bị một vệ sĩ khác giữ chặt cổ tay: "Trợ lý Trần."

Trợ lý Trần quay đầu nhìn đối phương.

Vệ sĩ nhanh nhẹn rút điện thoại từ túi anh ta, tịch thu nó và lạnh lùng nói: "Mời anh."

Vài phút sau, trợ lý Trần bước vào phòng khách, ngồi đối diện Châu tam gia.

Châu tam gia rút một tập tài liệu từ ngăn kéo, ném về phía anh.

Trợ lý Trần liếc nhìn tập tài liệu, rồi cầm lên mở ra. Anh ta lật xem vài trang, nhận ra đó là bản kế hoạch dự án xuất khẩu thương mại.

Bản kế hoạch dự án thoạt nhìn không có gì bất thường.

Châu tam gia nói: "Xuất khẩu thương mại đang là mảnh đất màu mỡ đấy, Tiểu Trần. Cậu khéo léo gợi ý cho A Dị đầu tư vào dự án này xem sao."

Trợ lý Trần đáp: "Châu tam gia, chẳng lẽ ông xem Châu tổng là kẻ ngốc sao?"

Châu tam gia thong thả uống trà: ““Trí giả thiên lệ, tất hữu nhất thất” (Người khôn ngoan ngàn lần tính toán cũng có lúc sai lầm).”

Trợ lý Trần đáp: "Lúc này, Châu tổng sẽ cảnh giác với tất cả mọi người."

Châu tam gia khẳng định: “Nó sẽ không đề phòng cậu.”

Trợ lý Trần siết chặt tay đang đặt trên bản kế hoạch, khiến nó nhàu nhĩ.

Trợ lý Trần và Châu tam gia đang trong thế giằng co thì một vệ sĩ bước vào từ bên ngoài, theo sau là Nhậm Huyên và lão Tống.

Nhìn thấy hai người, Châu tam gia mỉm cười nói: “Tiểu Trần, tôi cho cậu nửa tiếng, cậu suy nghĩ cho kỹ đi.”

Nói xong, Châu tam gia liếc nhìn vệ sĩ bên cạnh.

Vệ sĩ hiểu ý, đẩy Châu tam gia rời đi.

Châu tam gia vừa đi khỏi, vệ sĩ và người giúp việc trong phòng khách cũng lần lượt lui ra.

Thấy mọi người đều đã đi, lão Tống liền bước đến trước mặt trợ lý Trần, hạ giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Trợ lý Trần ngẩng đầu lên, nhìn lão Tống, không nói gì.

Hai người nhìn nhau một thoáng, lão Tống nhíu mày, chợt hiểu ra: "Châu tam gia định ra tay với... Châu tổng sao?"

Lão Tống hạ giọng hết mức có thể.

Trợ lý Trần ném bản kế hoạch dự án lên bàn trà, chọn cách im lặng.

Lão Tống cũng không phải kẻ ngốc, anh ta biết trợ lý Trần không nói, tự nhiên là có lý do của anh ta.

Dù sao đây cũng là địa bàn của người khác, cho dù mọi người đã lui ra nhưng đối phương muốn nắm bắt động tĩnh của bọn họ cũng không khó.

Lão Tống đi đi lại lại trong phòng khách vài vòng, cuối cùng nhìn Nhậm Huyên một lúc, rồi quay sang trợ lý Trần: "Cậu nói với Châu tam gia là cậu đưa Nhậm Huyên đi, tôi ở lại làm con tin."

Trợ lý Trần khẽ cười: "Anh Tống, anh nghĩ điều đó khả thi sao?"

Nghe vậy, lão Tống lộ vẻ mặt khó coi.

Lúc này lão Tống đang "chữa cháy tạm bợ", Nhậm Huyên là bạn gái của trợ lý Trần, còn anh ta là gì chứ?

Quản lý của bạn gái?

Thân phận này thật sự chẳng có chút giá trị lợi dụng nào.

Vừa nghe trợ lý Trần nói xong, lão Tống liền biến sắc, im bặt.

Giờ phút này anh ta chợt hối hận, lẽ ra khi scandal lắng xuống, anh ta nên tìm cách để Nhậm Huyên "đường ai nấy đi" với "bạn trai" kia một cách êm đẹp.

Giờ thì hay rồi, chẳng những không "ăn theo" được gì, mà còn bị vạ lây.

Đúng lúc lão Tống đang loay hoay tìm cách giải quyết, Nhậm Huyên, người từ nãy đến giờ vẫn im lặng, bất ngờ lên tiếng: "Tôi ở lại."

Lão Tống: “Cô nói linh tinh gì vậy?”

Trợ lý Trần cau mày: “Chị không thể ở lại.”

Trợ lý Trần vừa dứt lời, Nhậm Huyên liền bước những bước giày cao gót đến gần anh. Khi chỉ còn cách nhau gang tấc, cô thì thầm, đủ để hai người nghe thấy: "Cả giám đốc Khương lẫn Châu tổng đều từng giúp đỡ tôi, làm người phải biết "ăn quả nhớ kẻ trồng cây"."