Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 477: Khó kết thúc




Khúc Tích sững sờ khi thấy khuôn mặt Bùi Nghiêu bất ngờ ngay trước mắt mình.

Chỉ khi cảm nhận rõ ràng xúc cảm trên khóe môi, Khúc Tích mới bừng tỉnh, đôi mắt mở to kinh ngạc.

Khúc Tích bối rối tự hỏi: "Bùi Nghiêu... anh ta đang làm gì vậy?"

Đang, đang hôn cô sao?

Bùi Nghiêu hôn một cách vụng về, hoàn toàn dựa vào bản năng.

Thấy Khúc Tích im lặng, không phản ứng gì thêm, Bùi Nghiêu mạnh dạn luồn lưỡi vào khẽ tách môi cô, chiếc lưỡi tinh nghịch thăm dò vào trong.

Đôi mắt Khúc Tích thoáng chốc tràn ngập vẻ bàng hoàng, cô chỉ biết trợn mắt nhìn chằm chằm vào Bùi Nghiêu.

Bùi Nghiêu chạm phải ánh mắt cô, bỗng chột dạ, khẽ thốt lên: "Nhắm mắt lại."

Khúc Tích cứng đờ người, hoàn toàn bị động chịu đựng nụ hôn càng lúc càng cuồng nhiệt của Bùi Nghiêu. Hơi thở của anh trở nên gấp gáp, dồn dập bên tai cô.

"Khúc Tích."

Bùi Nghiêu dừng lại, chóp mũi cọ xát nhẹ nhàng trên sống mũi mịn màng của Khúc Tích, hơi thở vẫn còn dồn dập.

Mặt Khúc Tích đỏ bừng, lan xuống tận mang tai. Đầu óc cô ong ong, tim đập loạn nhịp. Cô lắp bắp: "Bùi... Bùi tổng...

Bầu không khí trong xe đặc quánh lại, Khúc Tích còn đang lúng túng chưa biết nói gì thì tiếng gõ đột ngột từ cửa sổ phía sau phá tan sự im lặng

Bất ngờ, giọng nói nghiêm nghị của bố Khúc vang lên bên cửa sổ: "Xuống xe!

Khúc Tích: "..."

Bùi Nghiêu: "..."

Không lâu sau, Bùi Nghiêu và Khúc Tích lại bước vào phòng khách nhà họ Khúc.

Bà Khúc đang thong thả thưởng thức yến sào, nhưng khi nhìn thấy hai người, nét mặt bà chợt cứng đờ. Chiếc thìa bạc tuột khỏi tay bà, rơi tõm xuống bát sứ, tạo nên âm thanh chói tai.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?", bà Khúc thầm nghĩ, vẻ mặt hoang mang. "Sao hai đứa lại quay lại rồi?".

Ông Khúc nổi cơn thịnh nộ, cởi phăng áo khoác ném cho dì Lý, rồi trừng mắt nhìn Khúc Tích: "Giải thích ngay, đây là ai?".

Khúc Tích im thin thít, ánh mắt hướng về phía mẹ như tìm kiếm sự giúp đỡ.

Tuy không rõ chuyện gì đã xảy ra bên ngoài, nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt của ba người, bà Khúc đã đoán được sự tình không hề đơn giản.

Bà Khúc chỉnh trang lại tư thế, đặt bát yến sào xuống bàn, rồi lên tiếng thay Khúc Tích: "Là Bùi tổng, bạn làm ăn của Tịch Tịch".

Bố Khúc phớt lờ lời của bà Khúc, nhìn Khúc Tích bằng ánh mắt sắc lạnh: "Cộng sự mà cần phải thân thiết đến mức này sao?""

Khúc Tích: "..."

Khúc Tích cảm thấy vô cùng oan ức.

Chuyện vừa xảy ra trong xe, cô hoàn toàn không hay biết.

Ai nói oan như Đậu Y chứ?

Nếu được sinh ra vào thời xưa, chắc chắn câu chuyện oan ức của cô còn nổi tiếng hơn cả vụ án Đậu Y.

Bị bố chất vấn đột ngột, Khúc Tích đứng hình, không biết phải giải thích sao. Thấy vậy, Bùi Nghiêu đứng bên cạnh khẽ nhíu mày, lên tiếng trước: " Thưa chú."

Bố Khúc gầm lên: "Tôi đang dạy dỗ con gái mình, chưa đến lượt cậu xen vào!”.

Bùi Nghiêu: "..."

Lời nói của ông Khúc khiến bầu không khí trong phòng khách bỗng chốc lạnh băng.

Thấy tình hình căng thẳng, mẹ cô không thể ngồi yên. Bà trừng mắt nhìn chồng: "Ông định làm gì vậy? Con gái đã lớn thế này rồi, chẳng lẽ ông không cho nó yêu đương sao?".

Ông Khúc nghiêm nghị nói: "Tôi không phản đối chuyện yêu đương, nhưng nó phải biết giữ gìn danh dự gia đình. Nhà họ Khúc không dung túng hành vi buông thả".

Bà Khúc phản bác: "Tịch Tịch nhà tôi chưa từng làm bậy! Con bé ngoan ngoãn, đến giờ còn chưa có mối tình vắt vai nào".

Ông Khúc gằn giọng: "Thế bà giải thích cho tôi xem, người đi xem mắt với con bé là ai? Không lẽ là cậu Bùi tổng này à?”.

Bà Khúc: "..."

Bố Khúc lắc đầu, giọng cảnh báo: "Nuông chiều quá sinh hư, bà không hiểu sao?".

Bà Khúc: "..."

Người Khúc Tích xem mắt hôm nay chính là con trai của bạn học cũ của ông Khúc.

Bà Khúc có muốn nói dối cũng không xong.

Mẹ Khúc nhìn Khúc Tích và Bùi Nghiêu, rồi lại nhìn chồng mình đang sa sầm nét mặt, thở dài một tiếng rồi nhận lỗi: "Mọi chuyện là do tôi, được chưa?".

Ông Khúc: "Liên quan gì đến bà?"

Bà Khúc ứng biến không chút do dự: "Trước đó Tịch Tịch đã nói với tôi là con bé có người trong lòng rồi. Tôi cứ nghĩ con bé nói dối để trốn xem mắt, ai ngờ lại là thật”.

Ông Khúc: "..."

Bà Khúc ôn tồn nói: "Thật ra đây chỉ là một sự hiểu lầm đáng tiếc. Nếu tôi biết trước Tịch Tịch và Bùi tổng đang tìm hiểu nhau, tôi sẽ không bao giờ để ông sắp xếp buổi xem mắt này cho con bé".

Mẹ Khúc nói xong, ông quay sang nhìn bà.

Mẹ Khúc: "Ông nhìn tôi làm gì?"

Bố Khúc: "Tôi nhìn xem bà có nói dối hay không."

Mẹ Khúc tủi thân: "Chẳng lẽ trong mắt ông, tôi lại là người không đáng tin vậy sao?"

Nói xong, mẹ Khúc quay sang Bùi Nghiêu, nháy mắt: "Thôi, hai đứa cứ tâm sự đi. Kể cho cô nghe xem, hai đứa bắt đầu từ khi nào thế?"

Bùi Nghiêu thản nhiên nói: "Bọn cháu quen nhau trong một chuyến công tác vài tháng trước."

Để lấy lòng tin của ông Khúc, mẹ Khúc gợi chuyện: "Vậy hai đứa kể rõ hơn về chuyện tình của mình đi, bắt đầu từ đâu, như thế nào?"

Bùi Nghiêu: "Hôm đó, cô ấy say rượu, vô tình chạy nhầm vào phòng cháu. Sau đó... cô ấy đã hôn cháu, rồi..."

Bùi Nghiêu cố gắng giải thích cặn kẽ mọi chuyện, nhưng sắc mặt bố Khúc càng lúc càng khó coi. Chờ anh dừng lại, ông lạnh lùng lên tiếng: "Không cần kể lể chi tiết linh tinh nữa! Tôi chỉ hỏi cậu một câu: Hai đứa đã từng qua đêm với nhau chưa?"

Bùi Nghiêu: "Rồi ạ."

Ông Khúc: "..."

Câu trả lời của Bùi Nghiêu khiến bố Khúc tức giận đến mức run người. Ông đặt nặng hai tay lên đầu gối, ngực phập phồng vì cố kiềm chế cơn giận.

Một lúc lâu sau, bố KHúc mới hạ tay xuống, ông đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào mặt Khúc Tích, giận dữ quát: "Hỗn láo!"

Nói xong, ông Khúc đi lên lầu.

Đợi bóng bố Khúc khuất sau cầu thang, Khúc Tích mới dám quay sang nhìn mẹ, ánh mắt đầy oan ức: "Mẹ ơi, mẹ nói như vậy là bóp méo sự thật quá đấy!"

Mẹ Khúc:  "Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là bây giờ hai đứa nếu không chính thức yêu đương, e rằng khó mà qua cửa bố con lắm!"