Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 474: Uất ức




Bùi Nghiêu vừa dứt lời, đầu dây bên kia rơi vào im lặng. Khúc Tích ngẩn người ra một lúc.

Khóe miệng cô giật giật, vẻ mặt ngơ ngác, "Hả?"

Hít một hơi thật sâu, Bùi Nghiêu kiên nhẫn lặp lại, "Anh đang ở trước cửa nhà em, em ra đây một lát".

Khúc Tích ngạc nhiên: "Anh đang ở nhà cũ của nhà họ Khúc hay là căn hộ của em?"

Bùi Nghiêu: "Nhà cũ."

Khúc Tích khựng lại một chút, rồi đáp: "À, vậy anh đợi em chút nhé."

Vừa nói, Khúc Tích vừa bước đến tủ quần áo, tiện tay lấy một chiếc áo khoác khoác lên người, rồi vội vã chạy xuống cầu thang.

Mẹ Khúc đang mải mê buôn chuyện điện thoại với bạn thân về chuyến du lịch sắp tới, bỗng thấy Khúc Tích ăn mặc phong phanh chạy vội ra cửa, bà giật mình hỏi với theo: "Con mặc phong phanh thế này đi đâu?"

Khúc Tích không quay đầu lại: "Bố nuôi đang ở ngoài cửa."

Mẹ Khúc chỉ kịp nghe loáng thoáng tiếng "bố", còn hai chữ "bố nuôi" sau đó chìm nghỉm giữa tiếng ồn ào. Bà nhíu mày, nét mặt thoáng vẻ không hài lòng: "Có chuyện gì mà không thể đợi bố con vào nhà rồi nói? Bên ngoài..."

Chưa kịp để mẹ Khúc nói hết câu, Khúc Tích đã chạy biến mất.

Mẹ Khúc khựng lại một lát, rồi lại tiếp tục hào hứng nói chuyện du lịch với bạn qua điện thoại.

Vài phút sau, Khúc Tích kéo chặt áo khoác, đứng trước xe Bùi Nghiêu với vẻ mặt lấy lòng.

"Sếp Bùi."

Bùi Nghiêu hơi nhíu mày:, "Lên xe."

Nhận thấy vẻ mặt Bùi Nghiêu không vui, Khúc Tích ngoan ngoãn đáp "Vâng", đi vòng qua xe, mở cửa ghế phụ rồi khom người ngồi vào trong.

Tuy đã sang đầu xuân, nhưng mấy hôm nay thời tiết vẫn thất thường, khi nóng khi lạnh.

Ban ngày trời khá dễ chịu, nhưng buổi tối vẫn còn se se lạnh.

Bùi Nghiêu im lặng vặn nút điều chỉnh nhiệt độ lên cao hơn, kéo cửa sổ xe đang mở lên rồi nhìn Khúc Tích với ánh mắt nghiêm nghị.

Khúc Tích đang lạnh run xoa tay, thấy Bùi Nghiêu nhìn mình chằm chằm, giật mình dừng lại, hỏi: "Sếp Bùi, anh tìm em có việc gì không ạ?"

Bùi Nghiêu nhanh chóng suy nghĩ, một tay chống lên vô lăng, nói: "Khu nghỉ dưỡng của chúng ta sắp tới cần mời đại diện thương hiệu."

Nghe vậy, Khúc Tích hiểu ngay vấn đề, nuốt khan một cái, hỏi: "Anh cần tiền à".

"Ừ." Bùi Nghiêu đáp.

Nói xong, Bùi Nghiêu nắm chặt tay trên vô lăng, "Để tạo hiệu ứng quảng cáo và được nhiều người biết đến, chúng ta nhất định phải làm tốt công tác quảng bá."

Để thu hút khách hàng và nâng cao độ nhận diện thương hiệu, việc đầu tư vào quảng cáo là điều không thể thiếu.

Khúc Tích hiểu rõ điều này.

Nhưng dạo này cô thực sự không còn dư dả nhiều.

Số tiền thưởng trước đó cô đã dùng để đầu tư xây nhà máy, đến giờ vẫn chưa thu hồi được đồng nào.

Dĩ nhiên, cô không thể nói điều này với Bùi Nghiêu.

Trong hợp tác, việc tuân thủ quy tắc và thể hiện tinh thần trách nhiệm là rất quan trọng, và Khúc Tích luôn được đánh giá cao về những điều này trong giới.

Bùi Nghiêu nói xong, thấy Khúc Tích vẫn chưa lên tiếng, anh chỉnh lại tư thế ngồi, gần như đối diện với cô rồi hỏi: "Em có thể hỗ trợ được bao nhiêu?"

Khúc Tích cười gượng gạo, dè dặt hỏi: "Anh cần bao nhiêu ạ?"

Bùi Nghiêu bình thản đáp: "Chắc chắn phải mời sao hạng A, ít nhất cũng phải tám mươi triệu!"

Khúc Tích: "..."

Tám mươi triệu từ miệng Bùi Nghiêu nói ra cứ như tám trăm đồng vậy.

Khúc Tích cảm thấy xót tiền, cười gượng nói: "Thật ra cũng không nhất thiết phải mời sao hạng A, em thấy mấy ngôi sao mới nổi gần đây làm đại diện cũng hiệu quả mà, như đợt quảng cáo của 3A vừa rồi, em thấy cũng ổn..."

Bùi Nghiêu im lặng, ánh mắt không rời khỏi Khúc Tích.

Bùi Nghiêu cũng không rõ bản thân đang nhìn điều gì ở Khúc Tích.

Nhưng trong mắt Khúc Tích, ánh mắt của anh lại vô cùng sắc lạnh.

Khúc Tích cảm thấy hơi lúng túng, giọng nói nhỏ dần rồi tắt hẳn.

Sau khi Khúc Tích im bặt, không khí trong xe chùng xuống.

Một lúc sau, Bùi Nghiêu khẽ nhếch môi:"Hình như hiện tại em không có đủ số tiền đó nhỉ?"

Khúc Tích cười gượng.

Bùi Nghiêu nói: Không sao nếu bây giờ em chưa có đủ tiền, anh có hai phương án, em xem thử nhé."

Nghe Bùi Nghiêu nói vậy, Khúc Tích mừng rỡ: "Anh nói đi ạ."

Bùi Nghiêu lại chỉnh tư thế, ánh mắt nhìn ra ngoài kính chắn gió, giọng đều đều: "Thứ nhất, em có thể tự mình làm người đại diện cho khu nghỉ dưỡng. Hình tượng và khí chất của em cũng ổn, anh sẽ tìm đội ngũ để lăng xê cho em."

Khúc Tích: "..."

Nói rồi, Bùi Nghiêu ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Thứ hai, anh sẽ ứng trước số tiền này cho em, không tính lãi, khi nào em có tiền thì trả lại anh cũng được."

Là một thương nhân, Khúc Tích hiểu rất rõ bản chất của giới kinh doanh.

Không có lợi ích thì chẳng ai muốn nhọc công.

Ban đầu, Khúc Tích khá vui mừng khi nghe Bùi Nghiêu nói có cách giải quyết, nhưng giờ đây cô bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Khúc Tích mỉm cười, "Sếp Bùi, hai phương án này có kèm theo điều kiện gì không vậy?"

Bùi Nghiêu: "Có."

Khúc Tích: "Anh nói đi ạ."

Bùi Nghiêu cố tỏ ra bình thản, nhưng bàn tay run rẩy khi lấy thuốc lá từ trong túi đã vô tình phản bội anh. Anh ngập ngừng nói: "Em không được phép yêu đương."

Nói xong, Bùi Nghiêu rút một điếu thuốc, ngậm vào miệng và châm lửa.

Khúc Tích ngơ ngác nhìn Bùi Nghiêu, đôi mắt mở to đầy vẻ khó hiểu.

Bùi Nghiêu hít một hơi thuốc thật sâu, nhả khói, cắn nhẹ đầu lọc rồi lên tiếng: "Khúc Tích, chẳng lẽ cô nghĩ ai cũng vô tình như cô?"