Thứ Tư, Khương Nghênh dậy sớm.
Châu Dị đi cùng cô, cố tình mặc một bộ đồ màu đen.
Tại tang lễ, hầu hết nghệ sĩ và lãnh đạo cấp cao của Châu Thị Media đều có mặt.
Sau khi thắp hương, một vài nghệ sĩ trẻ hơn đang thì thầm trong góc khi họ bước vào.
"Bà cụ cũng không sống uổng, tang lễ hoành tráng như vậy."
"Chứ sao nữa, sếp Châu mà còn tới.”
"Bà cụ đã dựa hơi cháu gái rồi."
“Mà Thiệu Hạ cũng thật may mắn khi có được một người bạn như Trưởng phòng Khương.”
"May mắn có ích lợi gì? Vắn số, còn chưa kịp nổi tiếng thì đã…”
Người nghệ sĩ trẻ đang nói giữa chừng thì một giọng nói thờ ơ từ phía sau vang lên:
“Xin nhường đường”.
Một số nghệ sĩ trẻ nghe vậy không hài lòng xoay người lại, nhìn thấy Nhậm Huyên và Lão Tống đứng ở phía sau, tức giận không dám nói, mím môi, đứng sang một bên.
Nhậm Huyên:
“Muốn tiến xa trong giới này, trước tiên phải học cách kiểm soát cái miệng mình.”
Một số nghệ sĩ trẻ: "..."
Nhậm Huyên nói xong liền bước vào trong.
Nhậm Huyên rời đi, phía sau có mấy nghệ sĩ trẻ thở phào nhẹ nhõm, có người khinh thường nói:
“Giả vờ làm gì? Ai không biết nguồn lực hiện tại của cô ta là do trợ lý Trần tranh cho? Không có trợ lý Trần thì ai sẽ biết cô ta là ai?"
“Thì bởi! Chuyện ly hôn hồi đầu ầm ĩ lên, giờ lại còn dám vênh váo như vậy, không ngại xấu hổ chút nào.”
Nhậm Huyên ngoảnh mặt làm ngơ trước những bình luận phía sau.
Anh Tống:
“Định lực tốt, có tiến bộ”.
Nhậm Huyên:
"Con người rồi đều phải trưởng thành."
Thắp hương xong, Nhậm Huyên cũng không vội rời đi, mà đi tới trước mặt Khương Nghênh nói:
“Trưởng phòng Khương.”
Khương Nghênh nhẹ nhàng cười nói:
"Hôm nay không bận sao?"
Nhậm Huyên:
“Buổi sáng xin nghỉ, buổi chiều có họp báo.”
Khương Nghênh cười gật đầu, chào Anh Tống:
"Anh Tống."
Anh Tống:
"Cô Khương."
Khương Nghênh vốn nghĩ hai người chỉ là đang chào hỏi cô, không ngờ anh Tống cười với cô, nhỏ giọng nói:
“Trưởng phòng Khương, có thể nói chuyện được không?”
Khương Nghênh liếc nhìn Châu Dị đang bận rộn giao lưu trong đám người, đồng ý:
"Mời."
Khương Nghênh nói xong, ba người đi ra ngoài cửa.
Vừa ra khỏi cửa, anh Tống đã chủ động cười nói:
“Cô Khương, tôi biết hôm nay cô bận, nên tôi nói ngắn gọn thôi, bộ phim mà Thiệu Hạ đã quay với đạo diễn Lưu, Nhậm Huyên đang định nhận, nên muốn hỏi cô cô có yêu cầu đặc biệt gì không?”
Khương Nghênh nghe xong khựng lại một chút, sau đó cười nói:
"Chuyện này thì anh phải hỏi đạo diễn Lưu."
Anh Tống:
“Đạo diễn Lưu lại bảo tôi hỏi cô.”
Khương Nghênh nghi hoặc:
"Hỏi tôi?"
Anh Tống quay đầu nhìn Nhậm Huyên, cười nói:
“Để tôi nói hay là cô tự nói?”
Nhậm Huyên mỉm cười:
“Trưởng phòng Khương, tôi đồng ý giữ lại đoạn phim Thiệu Hạ đã quay.”
Khương Nghênh sửng sốt.
Nhậm Huyên:
“Hôm qua tôi liên lạc với đạo diễn Lưu, xem đoạn phim trước đó Thiệu Hạ đã quay, tôi thấy rất hay, không cần phải quay lại.”
Nhậm Huyên nói với giọng điệu bình tĩnh, tựa như đang nói chuyện bình thường.
Khương Nghênh thở dài:
"Cảm ơn cô."
Nhậm Huyên:
“Không có sự giúp đỡ của cô, tôi sẽ không có được vị trí như bây giờ.”
Khương Nghênh:
“Việc của tôi là giúp nghệ sĩ giải quyết bê bối. Thành tích của cô hôm nay là thành quả nỗ lực của chính cô, không liên quan gì đến tôi.”
Nhậm Huyên:
“Lúc đó tôi chỉ là một ngôi sao mờ nhạt, tôi hiểu món nợ ân tình mà cô giúp tôi.”
Trong thế giới ngày nay, có quá nhiều kẻ bất lương, người luôn ghi nhớ những điều tốt đẹp người khác làm cho mình dù chỉ là nhỏ nhặt như Nhậm Huyên thực sự đáng quý.
Khương Nghênh không hiểu công việc đóng phim, đương nhiên cũng không góp ý được gì cho Nhậm Huyên.
Huống chi, trong hoàn cảnh như vậy, Nhậm Huyên có thể tiếp nhận bộ phim cũng đã đủ giữ thể diện cho Khương Nghênh, cô càng không có lý do gì để chỉ trỏ lên tiếng.
Cả anh Tống và Nhậm Huyên đều không cố tình lấy lòng, họ rời đi sau khi giải thích ngắn gọn tình hình với Khương Nghênh.
Khương Nghênh nhìn hai người lên xe, thở phào nhẹ nhõm rồi quay người đi vào nhà tang lễ.
Trước nhà tang lễ, Thích Hạo mặc quần áo trắng đang quỳ gối, lẩm bẩm điều gì đó, Khương Nghênh ở quá xa, nghe không rõ nửa chữ.
Trong lần gặp gỡ này, Thích Hạo dường như đã thay đổi rất nhiều, anh ít nói hơn và không còn nịnh nọt như trước nữa.
Khương Nghênh đang ngơ ngác nhìn Thích Hạo, Kiều Nam chạy tới trước mặt cô, nhỏ giọng nói:
"Chị Khương, chúng ta có một vị khách không mời mà đến."