Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 434: Cô đơn vạn năm




Bùi Văn Hiên chuyển chủ đề quá nhanh và hỏi quá thẳng thắn.

Tô Dĩnh nhất thời không kịp phản ứng.

Tô Dĩnh sửng sốt, sững sờ, cho rằng thính giác của mình có vấn đề.

Thấy vậy, Bùi Văn Hiên lại nói với giọng đều đều:

“Nếu em cảm thấy tiến triển quá nhanh, chúng ta cũng có thể yêu nhau trước.”

Tô Dĩnh:

"Bác sĩ Bùi."

Bùi Văn Hiên đêm nay uống rất nhiều, ông chỉ muốn say, lấy dũng khí tỏ tình, lúc này đương nhiên sẽ không lùi bước: "Hả?"

Tay Tô Dĩnh đang đặt bên hông siết chặt:

"Anh say quá rồi à?"

Bùi Văn Hiên nói thật:

"Không sao, sức uống của tôi rất tốt."

Tô Dĩnh rời mắt khỏi Bùi Văn Hiên, ánh mắt lảng tránh:

"Vậy anh..."

Tô Dĩnh ngập ngừng nói.

Bùi Văn Hiên tự nhiên mở rộng hai chân, nghiêng người về phía trước, chống khuỷu tay lên đầu gối, bàn tay đan vào nhau, vẻ mặt nghiêm túc nói:

"Tô Dĩnh, tôi đang tỏ tình với em."

Tô Dĩnh: "..."

Bùi Văn Hiên:

"Tôi đã thấy người đàn ông em xem mắt lần trước, người đó không bằng tôi.”

Tô Dĩnh giật mình, quay đầu lại nhìn Bùi Văn Hiên.

Nhận ra Tô Dĩnh đang nhìn mình, Bùi Văn Hiên quay đầu lại nhìn cô:

“Trừ việc tôi hơn đối phương mấy tuổi, những điều kiện khác dù là thế nào thì tôi cũng hơn đối phương.”

Tô Dĩnh: "..."

Bùi Văn Hiên nói xong, liền thấy Tô Dĩnh nhìn chằm chằm mình, ông nhếch khóe môi:

"Cho nên, nếu em nhất định phải chọn một người để yêu, tại sao không thể chọn tôi?"

Tô Dĩnh: "..."

Bùi Văn Hiên môi nở nụ cười, ôn nhu tao nhã:

“Hơn nữa, nếu như ta yêu nhau, thì cũng xem là em đã hiểu rất rõ về tôi, em không phải  chịu thiệt thòi gì.”

Bùi Văn Hiên và Tô Dĩnh đang nói chuyện gì, bà Bùi và những người khác ở quá xa, không thể nghe rõ được nửa lời.

Tuy nhiên, thấy bầu không khí giữa hai người rất tốt, bà Bùi trong lòng rất hài lòng, một lúc sau mới xúc động nói:

“Chú ba nhà ta cuối cùng cũng mở lòng rồi.”

Khúc Tích:

“Chị Huệ, chú ba tốt như vậy, sao chưa từng có bạn gái?”

Bà Bùi:

"Duyên phận vẫn chưa đến!"

Khúc Tích đương nhiên không tin lời của bà Bùi, nháy mắt nói:

"Chị em với nhau, chị hãy nói thật cho em biết."

Bà Bùi đến gần Khúc Tích, hạ giọng nói:

"Những người đàn ông trong Bùi Gia rất ái kỷ, khiến người bình thường duy nhất này cảm thấy tự ti. Chị nói em nghe…”

Bà Bùi lẩm bẩm và đưa ra bản tóm tắt sơ bộ về “những đòn vô nhân đạo” mà Bùi Văn Hiên đã phải chịu trong Bùi Gia những năm qua.

Khúc Tích:

“Làm đàn ông đã khó, làm đàn ông nhà họ Bùi còn khó hơn.”

Khi bà Bùi và Khúc Tích đang nói chuyện, điện thoại của Bùi Nghiêu rung lên vài lần khi đứng bên cạnh.

Bùi Nghiêu lấy điện thoại di động ra xem, nhìn thấy lời nhắc cuộc gọi của Châu Dị, anh nhấn nút trả lời và nhỏ giọng nói:

"Đến rồi à? Đi đến góc tây bắc."

Châu Dị: "Ừ."

Bùi Nghiêu:

"Châu Nhỏ, tôi chưa bao giờ nhớ ông như lúc này.”

Châu Dị cười khẩy:

“Không ai chửi nên ông ngứa mồm?”

Bùi Nghiêu hiếm khi không đôi co với Châu Dị, anh thở dài:

"Khi nào đến ông sẽ biết."

Vài phút sau, Châu Dị và Khương Nghênh gặp Bùi Nghiêu, liếc nhìn bà Bùi và Khúc Tích đang ôm tay nói chuyện phiếm, bọn họ lập tức hiểu ra.

Châu Dị nói đùa:

"Tốt  quá, mẹ chồng và con dâu không hề có mâu thuẫn gì cả."

Khóe miệng Bùi Nghiêu giật giật, vẻ mặt như “Tôi thật may mắn khi có được cả hai”.

Châu Dị cười trêu chọc, ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Văn Hiên và Tô Dĩnh, nhéo nhéo đầu ngón tay của Khương Nghênh:

"Vợ, em có thấy dì và chú ba trông rất đẹp đôi không?"

Khương Nghênh nhìn theo ánh mắt của Châu Dị, dưới ánh sáng, Tô Dĩnh dịu dàng và Bùi Văn Hiên tao nhã.

Khương Nghênh: "Ừ."

Châu Dị hoàn toàn hiểu được sự lo lắng của Khương Nghênh, cười nhẹ nói:

“Hai người có thể ở bên nhau suốt đời hay không, sự hòa hợp trong tâm hồn của họ quan trọng hơn nhiều so với nền tảng tài chính của họ.”

Khương Nghênh:

"Có lẽ vậy."

Nghe những lời Khương Nghênh lời nói, Châu Dị cúi đầu ghé sát vào tai cô:

"Vợ ơi, em phải thay đổi cái tật này, con người sống một đời đều phải có tình yêu và sự kỳ vọng. Cần lý trí, nhưng không cần chuyện gì cũng lý trí.”

Khương Nghênh hơi nghiêng đầu, ngước mắt nhìn Châu Dị.

Châu Dị cụp mắt xuống, trêu đùa:

“Em bị thuyết phục trước quan điểm sống sâu sắc của chồng rồi à?”

Khương Nghênh đưa tay móc cổ áo Châu Dị kéo xuống, trầm giọng nói:

“Em giờ mới biết, hóa ra ái kỷ cũng là một loại bệnh truyền nhiễm.”

Châu Dị cười, vẫn im lặng.

Đêm không trăng với tiết trời lạnh giá.

Đối với hai người đàn ông và phụ nữ trưởng thành vừa phá vỡ bức màn mỏng và yêu nhau thì chẳng là gì, nhưng đối với những người đang ăn dưa này lại có chút khó khăn.

Nửa giờ sau, bà Bùi là người đầu tiên bị đánh bại:

"Hay là mấy đứa thanh niên các cháu canh đi? Còn dì rút trước nhé?”

Lúc này, Khúc Tích đã chuyển từ ôm cánh tay bà Bùi sang ôm cánh tay Khương Nghênh, cô cũng run rẩy nói:

"Sao chúng ta không cùng nhau rút lui? Con cứ nghĩ là tò mò chỉ giết con mèo, nhưng giờ thì có  lẽ tò mò còn làm con người ta chết cóng.”

Khúc Tích nói xong, Bùi Nghiêu đứng gần đó đang định trả lời thì Bùi Văn Hiên và Tô Dĩnh đang ngồi cách đó không xa đột nhiên đứng dậy.

Hai người đứng đối diện nhau, Tô Dĩnh cúi đầu nhìn xuống đất, không cần nghe hai người nói chuyện, chỉ cần nhìn cô cũng có thể đoán được Tô Dĩnh đang từ chối Bùi Văn Hiên.

Bà Bùi:

"Có chuyện gì vậy?"

Bùi Nghiêu bĩu môi:

"Rõ là đi tong rồi.”

Nói xong, Bùi Nghiêu lại bổ sung thêm:

"Ôi, chú vẫn là chú, vẫn là một kẻ cô đơn vạn năm.”