Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 425: Anh rể, em rể




Nhìn thấy Lục Vũ nôn khan, Khương Nghênh đưa tay vỗ vỗ lưng cậu, cũng không hỏi thêm gì nữa.

Khương Nghênh biết những nơi chơi quyền Anh đen này có rất nhiều chuyện bẩn thỉu, bọn họ chỉ dọa Lục Vũ mà không tra tấn cậu, Khương Nghênh cảm thấy đã là may mắn.

Bằng không, nếu Lục Vũ xảy ra chuyện gì, Khương Nghênh có lẽ kiếp này sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.

Sau khi Lục Vũ bình tĩnh lại nửa giờ, Khương Nghênh và Châu Dị đưa anh đi gặp bác sĩ tâm lý.

Sau khi khám xong, bác sĩ tâm thần nhìn ba người rồi nói:

"Không sao đâu, đừng lo lắng quá."

Khương Nghênh:

"Liệu cậu ấy sau này có bị ám ảnh tâm lý không?”

Bác sĩ:

“Chắc chắn sẽ có ám ảnh tâm lý, nhưng sẽ giảm dần theo thời gian.”

Khương Nghênh gật đầu và đặt tay lên vai Lục Vũ.

Sau khi ra khỏi khoa tâm lý, Lục Vũ vẫn có vẻ chán nản, nghiêng đầu dựa vào vai Khương Nghênh:

"Chị Khương Nghênh, em làm chị sợ rồi sao?”

Nếu đổi lại như trước đây, Khương Nghênh chắc chắn sẽ đẩy cậu ra, nhưng hôm nay, cô chỉ cảm thấy đau lòng:

"Không có."

Lục Vũ:

"Đừng lo lắng, em khác vớii chị, em sẽ không để mình mắc ám ảm tâm lý, chỉ là nhất thời em không thể chấp nhận được.”

Khương Nghênh: "Ừ."

Lục Vũ nói thêm:

"Giống như xem phim kinh dị vậy. Mấy ngày đầu, em sợ đến không ngủ được. Thời gian trôi qua sẽ khá hơn."

Nói đến xem phim kinh dị, khóe môi Khương Nghênh cong lên:

"Từ bé cậu đã nhát gan."

Lục Vũ cười đáp lại, đang định nói gì đó thì một bàn tay to lớn đột nhiên từ phía sau đưa ra kéo cậu trở lại.

Khi Lục Vũ quay người lại, Châu Dị nhìn cậu với vẻ mặt vui vẻ:

"Nào, anh rể sẽ bảo vệ cậu.”

Lục Vũ: "..."

Châu Dị nghiêm túc nói:

"Những lúc như thế này thì cậu càng phải ở bên cạnh những người có thể cho cậu cảm giác an toàn, chị cậu yếu đuối lắm.”

Lục Vũ: "..."

Một bên khác, Cát Châu ngồi xổm trước bồn hoa của bệnh viện hút thuốc, Tiểu Cửu đứng bên cạnh cùng anh.

Hai mắt Cát Châu đỏ hoe, hút hai hơi thuốc, ngẩng đầu nhìn Tiểu Cửu:

“Anh Cửu, vết thương trên người còn đau không?”

Tiểu Cửu: "Không đau."

Cát Châu duỗi chân, từ trong túi móc ra hộp thuốc lá nhăn nhúm, lấy một điếu đưa cho Tiểu Cửu:

“Anh Cửu, lại đây, hút một điếu.”

Tiểu Cửu nhìn điếu thuốc đưa tới, liền cúi đầu nói:

"Tôi không hút."

Cát Châu thấy vậy, vui vẻ nói:

"Không hút thuốc thì không hút thuốc, anh trốn cái gì?"

Tiểu Cửu:

“Vết thương trên người còn chưa khỏi, tôi không muốn giúp cậu cứu người nữa.”

Khi nói chuyện, khuôn mặt của Tiểu Cửu vẫn vô cảm như thường lệ.

Cát Châu trước kia còn tưởng là anh khá là khó chịu, bây giờ lại thấy khá thú vị, vui vẻ nói:

“Coi anh nói gì kìa, trong mắt anh tôi là loại người vô tâm như vậy sao?”

Tiểu Cửu không nói gì, cụp mắt xuống nhìn anh, ánh mắt nói lên tất cả: Cậu là vậy.

Cát Châu:

“Được, được, tôi là vậy.”

Cát Châu ngồi xổm xuống, liên tiếp hút ba điếu thuốc, giọng có chút khàn khàn:

“Anh Cửu, đợi chúng ta về Bạch Thành, tôi sẽ đãi anh một bữa tối.”

Tiểu Cửu: "Ừ."

Cát Châu đứng dậy, ngồi xổm hai chân tê dại, vừa dậm chân vừa đưa tay vỗ vỗ cánh tay Tiểu Cửu:

"Anh Cửu, anh đúng là người tốt, coi như tôi đã coi anh là bạn bè rồi đó.”

Tiểu Cửu chán ghét liếc nhìn Cát Châu vỗ vào cánh tay mình:

"Tôi không muốn kết bạn với cậu."

Cát Châu: "..."

Cát Châu: Nếu tên này kiếp này có thể tìm được bạn gái, anh sẽ tự chặt đầu mình làm bóng cho anh ta chơi.

Bác sĩ bảo họ nên ở lại vài ba ngày, nhưng ngày hôm sau Khương Nghênh lại làm thủ tục xuất viện.

Cát Châu đưa cô và Châu Dị xuống lầu, lo lắng liếc nhìn vai cô:

“Chị chắc là đi đường gập ghềnh về sẽ không sao chứ?”

Khương Nghênh: “Không sao đâu.”

Cát Châu cau mày nói:

"Sao lại vội vàng về như vậy? Ở công ty xảy ra chuyện gì à?"

Khương Nghênh cười nói:

"Là dì có chuyện.”

Cát Châu khó hiểu:

“Dì sao thế?”

Khương Nghênh:

"Đi xem mắt.”

Cát Châu nhướng mày: “Hả?”

Khương Nghênh nói:

“Khi nào xong tôi sẽ kể chi tiết cho cậu nghe.”

Cát Châu đưa tay gãi gãi tóc:

“Được rồi, xem ra một mình tôi phải chăm sóc hai bệnh nhân rồi.”

Khương Nghênh nhịn không được cười nói:

"Là cậu tự lựa chọn, tôi bảo cậu thuê người chăm sóc, cậu lại không chịu."

Cát Châu bất đắc dĩ lắc đầu:

“Hai ông nỗm đó thì có y tá nào có thể chăm sóc? Với tính khí của anh Cửu, y tá nhìn anh ấy cũng sẽ run rẩy cả người. Còn Lục Vũ thì  càng khỏi nói đi, bây giờ cậu ấy đang có tâm lý phòng thủ rất nặng. Người nhà của một bệnh nhân đi ngang qua cửa thôi mà cậu ấy còn nghi ngờ là người ta đến đây để hại cậu ấy.”

Nghe vậy, Khương Nghênh vừa buồn cười vừa đau lòng:

"Sau khi xuất viện, cậu sẽ chuyển đến sống cùng Lục Vũ một thời gian, đừng để cậu ấy sống một mình."

Cát Châu:

“Ừ, tôi biết.”

Cát Châu nói xong, Châu Dị trầm giọng nói:

"Người của ông Tần đều dành cho cậu, có việc gì thì sắp xếp cho bọn họ đi."

Cát Châu cười đáp lại:

“Cảm ơn anh rể.”

Châu Dị hơi nhướng mày, hiển nhiên rất có ấn tượng với từ “anh rể” này.

Không sợ có nhiều em vợ, chỉ cần không phải là tình địch thì được rồi.

Trên đường trở về Bạch Thành, Châu Dị lái xe rất chậm, lo lắng đường gập ghềnh sẽ khiến Khương Nghênh khó chịu.

Khương Nghênh tựa lưng vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, đang suy nghĩ điều gì đó.

Khương Nghênh đang chìm trong suy nghĩ thì điện thoại di động của Châu Dị đột nhiên reo lên.

Khương Nghênh quay người lại, Châu Dị ấn nút trả lời qua Bluetooth của ô tô, giọng nói đùa cợt của Bùi Nghiêu vang lên ở đầu bên kia điện thoại:

"Này, em rể Châu Nhỏ, nghe điện thoại nhanh vậy!”