Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 419: Giải cứu




Ngay cửa vào, Lục Vũ được hai vệ sĩ đỡ, ánh mắt không tiêu cự, toàn thân bị tra tấn đến ốm o gầy mòn.

Mặc một chiếc áo khoác gạc mỏng màu đen, nhìn từ xa, trông anh giống hệt cậu chủ hộp đêm.

Khương Nghênh ủ rũ và nghẹt thở.

Châu Dị thấy vậy, cau mày, siết chặt tay cô:

"Vợ."

Khương Nghênh hít sâu một hơi, đè nén cơn tức giận: "Ừ."

Châu Dị:

“Khi bắt đầu hiệp thứ ba, anh và em đặt cược vào các võ sĩ khác nhau.”

Khương Nghênh hiểu ý Châu Dị:

"Ừ."

Châu Dị hạ giọng nói:

"Yên tâm, người của ông Tần đã ở bên ngoài, nếu không thắng được, thì chúng ta phá cái ổ này.

Khương Nghênh cắn răng nói: "Ừ."

Với một tiếng còi, trận đấu quyền Anh thứ ba chính thức bắt đầu.

Khi nhìn thấy mọi người trên sân khấu, Châu Dị và Khương Nghênh đều sửng sốt.

Họ không nhận ra một trong hai võ sĩ, còn một người còn lại thì chính là Tiểu Cửu.

Khương Nghênh sau khi kinh hãi, quay đầu lại nhìn Châu Dị.

Châu Dị nhếch môi:

"Thằng nhãi này, không ngờ cậu cũng có cái tính này."

Khương Nghênh:

“Có cần cược riêng không?”

Châu Dị dựa lưng vào ghế, cười hào phóng nói:

“Cược Tiểu Cửu luôn đi.”

Khương Nghênh mím môi, không muốn nói ra điều gì xui xẻo, nhưng cô đành phải nói:

"Nếu như Tiểu Cửu..."

Châu Dị cười khổ nói:

"Nếu Tiểu Cửu thua, anh sẽ trực tiếp đẩy tội sang cho chúng.”

Khương Nghênh thở dài: "Được."

Đặt cược trước khi trận đấu bắt đầu, Châu Dị và Khương Nghênh cũng không vội đuổi theo mà chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.

Tiểu Cửu là một gương mặt mới, hơn nữa còn trẻ và có vẻ ít kinh nghiệm đấm bốc nên không có nhiều người cược.

Có khoảng năm sáu người đặt cược, cược nhiều nhất cũng chỉ có hai trăm nghìn.

Châu Dị duỗi chân nói:

"Lát nữa em cược hẳn một triệu luôn đi.”

Khương Nghênh gật đầu:

"Ừ."

Khương Nghênh vừa dứt lời, trong đám người liền truyền đến một trận cười nhạo.

"Cậu em, trực tiếp đặt cược một triệu cho người mới, cậu có chắc không?"

"Chắc chắn."

"Mua rồi là không có trả lại tiền được đâu.”

"Đừng nói nhiều nữa, ra cược đi."

Khoảng cách không gần nhưng Khương Nghênh vẫn có thể đoán được ai đang nói.

Khương Nghênh nhếch môi:

“Là Cát Châu.”

Châu Dị:

"Ừ, anh nghe thấy rồi."

Châu Dị nói xong, ghé vào tai Khương Nghênh nói:

"Chúng ta không cá cược nữa, nếu Cát Châu không đủ tiền, chúng ta thay cậu ấy theo.”

Khương Nghênh "Ừm", ánh mắt rơi vào Lục Vũ, môi mím thành một đường thẳng.

Sự thật đã chứng minh tình hình của Tiểu Cửu không tốt, ngoại trừ Cát Châu ra, không có ai đầu tư nhiều tiền vào anh.

Khi bắt đầu trận đấu, ngoại trừ Tiểu Cửu hiểu luật và nhận hai cú đấm ngay từ đầu, anh đã hoàn toàn đè bẹp đối thủ trong thời gian còn lại, hạ gục đối thủ chỉ sau vài đòn, không thể nào cử động được.

Khi những người trên khán đài nhìn thấy điều này, họ lập tức hoảng sợ.

"Đứng dậy đi, chết tiệt, người to đến như thế này cơ mà?"

“Không phải gã này bị mua chuộc rồi nhường đó chứ?”

"Hắn đã thắng được một tháng rồi, trình độ hôm nay chỉ có thế thôi sao?”

Những người đặt cược vào một võ sĩ khác đều rất hoảng sợ, họ tưởng mình sẽ thắng trận này nên đầu tư rất nhiều tiền, ai ngờ kết quả lại như thế này.

Khi võ sĩ bị Tiểu Cửu đánh ngã xuống đất nghe được những nhận xét của mọi người về mình, anh ta nhìn chằm chằm vào Tiểu Cửu với vẻ mặt vừa xấu hổ vừa tức giận rồi nói:

“Rồi mày sẽ biết tay tao.”

Tiểu Cửu thờ ơ liếc hắn một cái, vẫn im lặng.

Nhìn thấy thái độ của Tiểu Cửu đối với mình, võ sĩ càng tức giận, nghiến răng nghiến lợi mấy lần muốn từ trên mặt đất đứng dậy, nhưng toàn thân đau nhức dữ dội, hoàn toàn không cử động được.

Không còn nghi ngờ gì nữa, người chiến thắng trong vòng này là Tiểu Cửu.

Nhìn thấy đối thủ giơ tay, Tiểu Cửu đứng ở trên võ đài nhìn về phía người quản lý phía dưới:

"Thế này là kết thúc rồi chưa?"

Người quản lý:

"Vòng này kết thúc."

Cát Châu ngồi ở hàng ghế đầu nghe vậy liền đè nén hưng phấn đứng dậy:

"Người đó là của tôi rồi đúng không?"

Người phụ trách nói:

“Đúng vậy, nhưng chúng ta phải thỏa thuận trước. Chỉ cần người này rời khỏi chỗ của chúng tôi, dù sống hay chết cũng không liên quan gì đến chúng tôi, anh không thể chơi người ta đến chết rồi vu  oan cho chúng tôi.”

Cát Châu thản nhiên nói:

"Đừng lo."

Quản lý nháy mắt với hai vệ sĩ đang đỡ Lục Vũ, ra hiệu giao cậu cho Cát Châu.

Vệ sĩ hiểu ý, đỡ Lục Vũ tiến lên giao cho Cát Châu.

Cát Châu nhận lấy người, bề ngoài trông có vẻ đang đùa bỡn, nhưng thực ra tay cầm Lục Vũ đang run rẩy.

Nhìn thấy hai vệ sĩ rời đi, Cát Châu hạ giọng nói:

"Lục Vũ."

Lục Vũ ánh mắt chuyển động, không biết có nghe rõ hay không, vẻ mặt rất đờ đẫn.

Cát Châu nghiến răng nghiến lợi cười nhẹ với người phụ trách:

“Tôi có thể đưa hắn đi được không?”

Người quản lý nói:

“Tùy anh thôi.”

Cát Châu mím môi nhìn Tiểu Cửu.

Tiểu Cửu bình thản trao đổi ánh mắt với anh, bước xuống sân khấu và bước vào hậu trường.

Quai hàm Cát Châu nghiến chặt và anh đưa Lục Vũ đi.

Cát Châu và Lục Vũ rời đi, trận quyền Anh thứ tư bắt đầu.

Châu Dị cùng Khương Nghênh nhìn nhau, nhưng đều không có động tĩnh gì.

Khương Nghênh:

"Lục Vũ được đưa đi quá dễ dàng."

Châu Dị từ trong túi móc điện thoại di động ra nghịch nghịch, xoay người vươn tay ôm lấy gáy Khương Nghênh, hôn lên trán cô:

“Em ra ngoài gặp bọn Cát Châu, anh đi tìm Tiểu Cửu."

Khương Nghênh cau mày.

Châu Dị ghé sát vào tai cô, trầm giọng nói:

“Bên ngoài có thể không bình yên như bên trong, em hãy cẩn thận hơn.”