Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 417: Lợi dụng




Dù sao Cát Châu cũng không phải đối thủ của Tiểu Cửu.

Mãi đến khi Tiểu Cửu ném hắn vào xe như một con gà, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

"Anh Cửu, chúng ta đều là người đọc sách, anh có thể đừng cứ mỗi chút là mỗi động tay động chân không?"

"Anh phải sửa cái tật đó đi. Với tôi thì không sao, nếu anh cứ làm vậy với bạn gái, thì người ta sẽ chia tay với anh ngay.”

“Với lại, tôi…”

Tiểu Cửu:

“Thắt dây an toàn vào, không còn thời gian đâu.”

Cát Châu liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay và chửi thề.

Một giờ sau, xe tới Phong Nguyệt Trường.

Cát Châu tháo dây an toàn, xác nhận lần nữa:

“Anh Cửu, anh có chắc muốn vào cùng tôi không?”

Tiểu Cửu:

“Vào trong thì đừng nói nhiều, theo sát tôi đó.”

Đã nói đến vậy rồi, nếu Cát Châu còn từ chối lại thành đỏng đảnh.

Cát Châu giơ ngón tay cái:

"Quả nhiên là anh Cửu của tôi, bá đạo!"

Tiểu Cửu đẩy cửa xuống xe, liếc nhìn Phong Nguyệt Trường, đưa tay chỉnh lại cổ áo, tay vân về chiếc cúc thứ hai.

Cát Châu đặt tay lên cửa xe, nói đùa:

“Anh Cửu, không cần chỉnh tề đâu, người bên trong đều là những kẻ thô lỗ.”

Tiểu Cửu không phản bác: "Ừ."

Cùng lúc đó, Châu Dị đang nói chuyện với Khương Nghênh thì nhận được điện thoại của Tần Trữ.

Châu Dị:

"Tôi nghe."

Tần Trữ nói ngắn gọn, đi thẳng vào vấn đề:

"Tiểu Cửu đến Phong Nguyệt Trường rồi."

Châu Dị trầm giọng nói:

"Cái gì?"

Tần Trữ nói:

“Mỗi vệ sĩ rời khỏi nhà Tần Gia đều có quần áo đặc chế. Nút áo thứ hai là máy định vị. Nếu ai chủ động bật hệ thống định vị, chứng tỏ người đó đang gặp nguy hiểm hoặc đang chuẩn bị làm chuyện nguy hiểm.”

Châu Dị:

"Tiểu Cửu mở hệ thống định vị?"

Tần Trữ: "Ừ."

Châu Dị suy nghĩ một chút rồi trả lời:

"Tôi hiểu rồi.”

Tần Trữ cười hắc hắc:

"Quy tắc cũ, dùng người của tôi?”

Châu Dị cười nhẹ:

“Vệ sĩ của tôi đều là bảo vệ đàng hoàng.”

Tần Trữ:

“Người của tôi cũng là vệ sĩ nghiêm túc.”

Châu Dị:

“Tôi không nói vệ sĩ của ông không nghiêm túc.”

Tần Trữ tặc lưỡi:

"Vậy ý ông là tôi không nghiêm túc?"

Tần Trữ nói xong, Châu Dị nheo mắt lại nói:

"Ông Trữ, ông không bình thường đó.”

Tần Trữ cười lớn trong điện thoại:

"Sao vậy?"

Châu Dị trêu chọc:

"Từ dê ngầm chuyển sang dê công khai.”

Tần Trữ cười khẩy:

"Đừng nói nhảm nữa, tôi cúp máy đây."

Châu Dị:

"Hiện ông đang ở đâu?"

Tần Trữ không giấu diếm gì:

“Mang canh gà cho Sầm Hảo.”

Châu Dị liếc nhìn thời gian, sáng sớm:

"Giờ này mà còn mang canh gà cho người ta?”

Tần Trữ:

“Ông muốn nghe sự thật không?”

Châu Dị tựa vào đầu giường:

“Nói đi, tôi không khinh thường ông đâu.”

Tần Trữ châm điếu thuốc ở đầu bên kia điện thoại, hít một hơi thật sâu rồi thổi tắt điếu thuốc:

“Tôi đã đợi ở ngoài phòng khiêu vũ ba tiếng rồi.”

Châu Dị:

"Diễn tình cảm?"

Tần Trữ:

“Ông ngứa à?”

Nói xong, Tần Trữ lại bổ sung thêm:

“Đừng có suy đoán lung tung, tôi không có hứng thú với những cô gái như Sầm Hảo. Mà họ họp từ chín giờ đến giờ.”

Nghe Tần Trữ nói vậy, Châu Dị ý tứ "Ồ" một tiếng.

Tần Trữ: "..."

Sau khi cúp điện thoại với Tần Trữ, Châu Dị cất điện thoại, quay đầu nhìn Khương Nghênh, thấp giọng nói:

“Vợ, anh muốn bàn bạc một chuyện với em.”

Khương Nghênh quay đầu nhìn anh:

"Em đi cùng anh."

Châu Dị đưa đầu ngón tay day day lông mày:

"Vợ."

Khương Nghênh:

"Không có chỗ để thương lượng về vấn đề này."

Châu Dị kỳ thực đã đoán trước được thái độ của Khương Nghênh.

Nhưng anh vẫn không cam lòng và muốn thử.

Con người mà, phải có lúc có lý tưởng, nhỡ đâu thành hiện thực thì sao?

Khi Châu Dị và Khương Nghênh lái xe tới Phong Nguyệt Trường thì đã là một giờ sáng.

Hai người vừa bước vào cửa đã bị bảo vệ chặn lại ở cửa:

“Hôm nay chúng tôi đóng cửa.”

Châu Dị cười nửa miệng:

“Tôi tới xem đấu quyền Anh.”

Hai nhân viên bảo vệ nghe thấy vậy bèn nhìn nhau nói:

"Trông anh lạ lắm.”

Châu Dị cười khổ nói:

"Không phải người địa phương."

Nghe Châu Dị nói xong, hai tên bảo vệ không dám thả bọn họ đi, trực tiếp đuổi bọn họ đi:

"Đừng tìm phiền toái, đi mau đi.”

Nụ cười trên mặt Châu Dị nhạt đi, lạnh lùng nói:

“Nhiếp Chiêu đãi khách như vậy sao?”

Hai nhân viên bảo vệ nghe thấy tên Nhiếp Chiêu đều sửng sốt, một người nháy mắt với người kia:

“Cậu đi tìm quản lý.”

Người kia hiểu ý liền chạy đi.

Một lúc sau, nhân viên bảo vệ quay lại, đứng cạnh anh ta là một người đàn ông trông khoảng bốn mươi tuổi.

Bảo vệ nói:

“Hai người đó nói biết anh Nhiếp.”

Người đàn ông thận trọng nói:

“Tôi biết rồi.”

Người đàn ông tiến lên, đưa tay chào Châu Dị:

"Chào anh, không biết nên xưng hô anh thế nào?”

Châu Dị: “Châu.”

Người đàn ông rất khách khí:

“Ông chủ Châu.”

Châu Dị cười nói:

"Chỗ các anh không cho vào à?"

Người đàn ông thận trọng nói:

“Ông chủ Châu, chỗ này  của chúng tôi thế nào chắc anh cũng biết, vì an toàn nên chúng tôi không tiếp người ngoài, có điều anh nói anh quen với Sếp Nhiếp…”

Người đàn ông nói nửa chừng rồi dừng…

Châu Dị nhìn người đàn ông rồi nở nụ cười như đã hiểu, lấy điện thoại di động ra gọi điện.

Điện thoại reo một lúc nhưng không có ai trả lời.

Châu Dị lại đổi tay gọi sang video call.

Vài giây sau, Bùi Nghiêu nhận cuộc gọi và chửi rủa:

"Nửa đêm nửa hôm, ông gọi hồn à?”

Châu Dị cười nhạt:

"Đi gọi Nhiếp Chiêu đi."

Bùi Nghiêu bối rối: "Hả?"

Châu Dị:

“Tôi đang ở địa bàn của hắn, tôi muốn vào xem trận đấu quyền Anh, nhưng vào không được, phải quét mặt hắn ta.”

Bùi Nghiêu lập tức hiểu ra, từ trên giường bệnh ngồi dậy:

"Chờ đã."

Ước chừng một phút sau, Bùi Nghiêu đi đến phòng bên cạnh, rầm một tiếng bật đèn lên, cố ý điều chỉnh camera về phía sa:

“Nhiếp Chiêu, đứng dậy đi vệ sinh.”

Nhiếp Chiêu vừa mới ngủ say, bỗng nhiên có một luồng ánh sáng chói lóa chiếu vào mặt hắn.

Mở mắt ra, vẻ mặt đầy tức giận, sau khi nhìn thấy Bùi Nghiêu đứng ở cửa phòng bệnh, cảm xúc tích tụ nhiều ngày của Nhiếp Chiêu cuối cùng cũng bộc phát ra:

“Tên Bùi kia! Mày điên à! Có một ngày rồi tao cũng sẽ giết mày!"