Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 408: Diễn lại chính mình




"Anh Châu, bạn của anh làm nghề gì vậy? Trông hung dữ quá!"

"Đúng vậy, anh ấy chưa nói một lời nào kể từ khi ngồi đây, thậm chí còn không thèm nhìn chị em chúng ta."

“Bộ anh ấy không có hứng thú với phụ nữ à?”

Những người phụ nữ ngồi cạnh Cát Châu đang nói chuyện, trêu chọc và cười đùa với nhau.

Tiểu Cửu không quen với nơi này, nhưng Cát Châu lại có thể dễ dàng hòa nhập ở nơi này.

Nhiều năm ở bên cạnh Châu Diên, thường xuyên cùng Châu Diên đi ra ngoài giao lưu, anh đã quen với hoàn cảnh như vậy.

Cát Châu đặt ly rượu trong tay xuống, ôm trái ôm phải, cười giễu cợt:

“Đừng chọc tức hắn, nếu không sau này hắn tức giận, anh sẽ không bảo vệ được em đâu.”

"Anh ấy có bạn gái không?"

Cát Châu nhướng mày trêu chọc:

“Bảo em hẹn hò với một kẻ đầu gỗ, em có muốn không?”

"Em muốn, không có người nào hoàn hảo cả, anh ấy đẹp trai như vậy, có như gỗ em cũng sẵn lòng, cùng lắm là em chủ động thôi mà.”

Cát Châu nhìn sang Tiểu Cửu khi nghe cô gái nói.

Phải nói rằng Tiểu Cửu thực sự rất xuất sắc về ngoại hình, anh chàng đầy góc cạnh, sắc sảo và nam tính.

Tiểu Cửu được ánh mắt của Cát Châu và liếc nhìn với ánh mắt lạnh lùng.

Cát Châu uống quá nhiều, nơi này có rất nhiều người, anh không sợ Tiểu Cửu tới đánh mình, bèn cười khiêu khích, hất cằm về phía Tiểu Cửu:

“Anh Cửu, anh thích loại phụ nữ nào?”

Tiểu Cửu mặt vô cảm nói:

“Người ít nói.”

Cát Châu:

“Còn gì nữa?”

Tiểu Cửu:

"Giữ thân trong sạch.”

Cát Châu cười đùa:

“Như vậy có nghĩa là anh ngược lại với em rồi.”

Tiểu Cửu:

"Cậu là đàn ông."

Nụ cười Cát Châu càng sâu, phô ra bộ dạng công tử phong lưu:

"Đàn ông thì sao? Da của em không trắng bằng phụ nữ, eo không thon bằng phụ nữ, hay là chân không dài bằng phụ nữ?"

Tiểu Cửu: "..."

Cát Châu bật cười nói:

“Nhưng có một việc đúng là em không bằng phụ nữ, em không thể sinh con.”

Cát Châu nói xong, người phụ nữ ngồi bên cạnh đã cười lớn.

Sắc mặt Tiểu Cửu tối sầm, anh đứng dậy đi ra khỏi phòng riêng.

Cát Châu nhìn theo bóng lưng của Tiểu Tửu, nhướng mày: Đúng là không biết đùa.

Sau khi Tiểu Cửu rời đi, Cát Châu hoàn toàn buông thả bản thân và đùa bỡn lả lơi với một đám phụ nữ.

Hơn hai tiếng sau, cửa phòng mở ra, Cát Châu loạng choạng bước ra ngoài.

Tiểu Cửu đứng dựa vào tường, nhìn thấy anh, lông mày bất giác nhíu lại.

Cát Châu đứng ở cửa phòng, nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Cửu, bèn trêu chọc:

“Chẳng mấy khi mà trong phần đời còn lại, em có thể biểu cảm khác trên gương mặt anh Cửu ngoài cái biểu cảm là vô cảm.”

Tiểu Cửu đứng thẳng người, bước về phía trước:

“Bây giờ về khách sạn à?”

Cát Châu gật đầu, từ trong túi móc ra thẻ ngân hàng đưa cho Tiểu Cửu:

“Trả lại cho anh đây.”

Tiểu Cửu nhận lấy:

"Tiêu bao nhiêu rồi?"

Cát Châu:

“Không nhiều.”

Cát Châu nói, làm dấu hiệu ba về phía Tiểu Cửu.

Tiểu Cửu cất thẻ ngân hàng đi, cảm thấy vẫn nằm trong khả năng chi trả của mình:

"Ba mươi nghìn cũng không tệ."

Cát Châu nghiêng đầu nhìn Tiểu Cửu cười lớn:

“Anh Cửu, anh chưa từng đến nơi như thế này sao?”

Tiểu Cửu vẫn im lặng.

Cát Châu duỗi ra ba ngón tay, khua khoắng trước mặt Tiểu Cửu:

“Không phải ba mươi nghìn, là ba trăm nghìn.”

Sắc mặt Tiểu Cửu trở nên lạnh lùng.

Phong Nguyệt Trường ở Dung Thành nổi tiếng ổ tiêu tiền, chi phí tối thiểu để chơi ở đây không dưới 100.000 và không có đường ra ngoài.

Đêm nay  Cát Châu uống rất nhiều, chân đứng không vững.

Tiểu Cửu nhìn chằm chằm hắn mấy giây, sau đó đưa tay nắm lấy cổ áo hắn.

Vừa định kéo hắn ra ngoài, anh chợt sững người khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Đêm nay Cát Châu ăn mặc theo phong cách phóng đãng, không bị Tiểu Cửu kéo bổng lên như trước, cổ áo bị kéo chéo, lộ ra gần hết phần vai.

Như chính Cát Châu đã nói, vòng eo dài, đôi chân thon và làn da trắng.

Tiểu Cửu sửng sốt trong chốc lát, giống như chạm vào một củ khoai môn nóng hổi, vội vàng buông ra.

So với Tiểu Cửu, Cát Châu rất bình tĩnh, tùy ý chỉnh lại quần áo, nói đùa nói:

"Anh Cửu, may mắn thay em là đàn ông. Nếu em là nữ, chỉ như những gì anh làm vừa rồi, em có thể tống tiền anh cả đời, anh tin không?”

Tiểu Cửu cau mày nói:

“Do cậu ăn mặc không đứng đắn.”

Cát Châu nói đùa:

"Không đứng đắn sao? Tư tưởng của anh đang ở thời kỳ đồ đá?”

Tiểu Cửu im lặng với vẻ mặt lạnh lùng.

Một giờ sau, hai người đến khách sạn.

Hai người lần lượt xuống xe, Cát Châu từ trong túi móc ra một điếu thuốc, châm lửa trước miệng:

“Anh Cửu.”

Tiêu Cửu nghe gọi quay đầu nhìn lại.

Cát Châu phà khói thuốc vào không khí, vẻ mặt vẫn vui tươi tươi cười như thường ngày, nhưng không hiểu sao trông khác hẳn:

“Em chỉ có một đứa em trai đó thôi.”

Tiểu Cửu: "..."

Cát Châu:

"Em đã điều tra rõ ràng, ở Phong Nguyệt Trường có một nơi đấu võ đài chui, bình thường bọn họ thường giấu những người bị bắt cóc ở nơi đó."

Tiểu Cửu:

"Cậu phát hiện từ khi nào?"

Cát Châu nhìn Tiểu Cửu xuyên qua làn khói, cười nói:

"Vừa rồi chúng ta ở trong phòng riêng, không phải anh thật sự nghĩ là em đang uống rượu với bọn họ đấy chứ?”

Tiểu Cửu luôn thẳng thắn, không có nhiều mưu mô như Cát Châu, trầm mặc mấy phút mới nói:

"Yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cậu cứu người."

Cát Châu:

“Cảm ơn anh Cửu.”

Hai người trở về khách sạn, Cát Châu nằm trên giường gửi tin nhắn cho Khương Nghênh: Nếu tôi chết, hãy giúp tôi chăm sóc thật tốt cho Lục Vũ.