Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 402: Hành vi dũng cảm




Khúc Tích không ngờ khi đến bệnh viện khám bệnh, cô lại gặp được một người quen.

Châu Dị và Bùi Nghiêu đều cao nên Khúc Tích ban đầu không nhìn thấy Khương Nghênh ở phía sau.

Khúc Tích vẫy tay, chào Châu Dị trước:

"Sếp Châu."

Châu Dị hơi nhướng mày, liếc nhìn vẻ mặt của Bùi Nghiêu, bình tĩnh đáp:

"Sếp Khúc."

Khúc Tích:

"Mọi người là đang... "

Khúc Tích đang định nói thì dừng lại, ánh mắt dồn vào gương mặt tái nhợt của Bùi Nghiêu.

Lúc này Bùi Nghiêu đang tràn đầy sức lực chiến đấu, đau đến mức gần như ngạt thở, khi tiếp nhận sự dò xét của Khúc Tích, anh ta giả vờ bình tĩnh nói:

“Thật trùng hợp.”

Khúc Tích thành thật nói:

“Tôi đưa bà nội đi kiểm tra.”

Nói xong, Khúc Tích nhìn Bùi Nghiêu, dùng ánh mắt hỏi Châu Dị: Sao vậy?

Châu Dị hiểu ra, giải thích với Khúc Tích:

"Ồ, ông Bùi ra tay nghĩa hiệp.”

Khúc Tích nghe vậy, khóe miệng giật giật, rõ ràng là không tin, nhưng mọi người đều là người lớn, vẫn không thể không giữ mặt mũi cho nhau:

“Không ngờ đó, sếp Bùi mà lại thích giúp người khác.”

Bùi Nghiêu:

“Còn nhiều điều cô chưa biết đâu.”

Khúc Tích: "Ha ha."

Khúc Tích nói trong lòng: Tôi không muốn biết chút nào.

Khúc Tích nói xong, Bùi Nghiêu nhìn cô, cố chịu đựng cơn đau trong người, đẩy Châu Dị đang đỡ mình ra, đứng thẳng dậy, tát vào gương mặt đang sưng phù của mình:

"Thật ra, vết thương nhỏ này đối với tôi không quan trọng chút nào."

"Có Châu Nhỏ suốt ngày cứ hay làm lớn chuyện, nhất mực đưa tôi đến bệnh viện.”

"Nếu cứ làm theo ý tôi, về nhà ngủ một giấc, ngày mai là hết thôi mà."

Bùi Nghiêu nói rồi để chứng tỏ mình mạnh mẽ và không sao, anh tiến lên vài bước.

Khúc Tích: "..."

Châu Dị: "..."

Bùi Nghiêu bước đi vừa khéo cho Khúc Tích nhìn thấy Khương Nghênh, người ban đầu bị anh che khuất.

Khúc Tích nhìn thấy Khương Nghênh, hai mắt sáng lên, đi tới trước mặt Khương Nghênh, nắm lấy cánh tay cô nói:

"Nghênh Nghênh!"

Khương Nghênh nhịn không được cười nói:

"Bà nội sao vậy?"

Khúc Tích:

“Không sao, chỉ là kiểm tra tổng quát thôi.”

Khương Nghênh cười nói: "Ừ."

Khúc Tích:

"Vừa rồi sao bà lại im lặng? Tôi cứ nghĩ là bà không có ở đây."

Khương Nghênh ngước mắt nhìn Bùi Nghiêu vẫn đang nghiến răng sải bước đi về phía phòng cấp cứu, cô nén cười nói:

“Để tránh giành spotlight.”

Khúc Tích: "Hả?"

Khương Nghênh mỉm cười không nói gì.

Khúc Tích vốn là ra ngoài mua nước cho bà nội, nhìn thấy Khương Nghênh, cô hạ giọng hỏi:

"Có nước không?"

Khương Nghênh:

“Trong cốp xe có đó, tôi lấy cho bà một chai được không?”

Khúc Tích gật đầu:

“Được, vừa khéo, đỡ phiền tôi phải chạy ra mua lại.”

Khương Nghênh quay người đi đến cốp xe lấy nước cho Khúc Tích, nhếch môi nói:

"Tôi nhớ tầng một bệnh viện có cửa hàng tiện lợi 24 giờ mà? Không có nước à?"

Khúc Tích đi theo Khương Nghênh thở dài nói:

"Đúng vậy, so với bên ngoài còn đắt hơn năm mươi xu."

Khương Nghênh: "..."

Khương Nghênh đưa nước cho Khúc Tích, Khúc Tích nhận lấy, tiến lại gần Khương Nghênh, thấp giọng hỏi:

"Bùi Nghiêu trông có vẻ bị thương nặng."

Khương Nghênh trả lời:

"Ừ, có lẽ là gãy tay."

Khúc Tích hừ một tiếng:

"Bị đánh à?"

Khương Nghênh: "Hả?"

Khúc Tích bĩu môi:

"Tôi không tin lời Châu Dị nhà bà nói.”

Khúc Tích nói xong, nhìn thấy Khương Nghênh nghiêng đầu nhìn mình, nháy mắt nói:

"Có phải là vì kiêu ngạo mà bị đánh?"

Hôm nay Bùi Nghiêu làm vậy là để giúp cô, Khương Nghênh không thể làm điều gì vô lương tâm nên ho khan vài tiếng và nói:

“Thương tích của Bùi Nghiêu thực sự là do hành động dũng cảm đòi công lý gây ra.”

Khúc Tích sửng sốt:

“Đúng là không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá con người, nước biển không thể lấy đấu mà đo được.”

Khúc Tích và Khương Nghênh vừa đi vừa trò chuyện trong khi Bùi Nghiêu cố chịu đựng ở phía trước.

Châu Dị đi bên cạnh anh, hai tay đút túi quần, cười thản nhiên hỏi:

"Ông chắc là không cần tôi đỡ?"

Bùi Nghiêu nghiến răng nghiến lợi nói:

"Tôi không cảm thấy đau."

Châu Dị vạch trần:

"Mặt tái nhợt tới vậy rồi."

Bùi Nghiêu:

“Có phải Khúc Tích đang nhìn tôi chăm chú ở phía sau?”

Khi Châu Dị quay lại, đúng là Khúc Tích đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Bùi Nghiêu, nhìn rồi sau đó quay sang Khương Nghênh và lẩm bẩm điều gì đó.

Châu Dị đưa tay lên, đầu ngón tay ấn lên lông mày:

"Hình như là vậy."

Sau khi nghe được lời của Châu Dị, Bùi Nghiêu đã có biểu cảm như "biết ngay là vậy mà".

Vài phút sau, đám người xuất hiện trong phòng cấp cứu.

Nhiếp Chiêu đã được đưa vào phòng mổ, bác sĩ trong phòng cấp cứu không có ở đó, một y tá trẻ nhìn Bùi Nghiêu thì thấy anh bị thương rất nặng, vội vàng nói:

“Chờ một chút, tôi sẽ gọi bác sĩ khoa xương.”

Cô y tá nhỏ nói xong liền chạy đi.

Bùi Nghiêu ngồi trên ghế, cảm thấy vừa tổn thương vừa khó chịu, quay đầu nhìn Châu Dị:

“Châu Nhỏ, ông có thuốc lá không?”

Châu Dị thò tay vào túi lấy ra hai miếng kẹo cao su:

“Ông muốn ăn không?”

Khóe môi Bùi Nghiêu nhếch lên: "??"

Châu Dị bình tĩnh nói:

"Tôi cai thuốc rồi.”

Bùi Nghiêu:

"Ông điên rồi à?"

Châu Dị mở kẹo, ném một miếng kẹo cao su vào miệng, nhai, trầm giọng nói:

"Chuẩn bị mang thai, ông không hiểu đâu."

Bùi Nghiêu:

"Tôi có thể chào hỏi tổ tiên ông bà của Châu Gia nhà ông không?”

Châu Dị suy nghĩ một chút, sau đó bình tĩnh trả lời:

"Được."

Bùi Nghiêu tức giận.

Châu Dị trầm giọng nói:

“Dù sao tôi cũng không quen bọn họ.”

Do đang đấu võ mồm với Châu Dị nên Bùi Nghiêu phân tán sự chú ý, cảm thấy đỡ đau được đôi chút, nhưng rồi sau đó, Bùi Nghiêu có vẻ xấu hổ nói với Châu Dị:

“Hãy nói với Khúc Tích là tôi không sao, bảo cô ấy làm gì thì đi đi.”

Châu Dị quay lưng nhìn Khúc Tích đang cùng Khương Nghênh thảo luận quán nào ăn ngon, quay người hỏi Bùi Nghiêu:

"Ông có chắc cô ấy ở đây vì ông không?"