Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 397: Chẳng có cái bánh nào miễn phí cả




Trong khoảng một năm trở lại đây, việc những người nổi tiếng hủy bỏ hợp đồng quảng cáo của họ không phải là hiếm.

Kiều Nam nói xong, Khương Nghênh liếc nhìn cô, nhẹ nhàng nói "ừ", rồi bước vào phòng quan hệ công chúng.

Nhìn thấy Khương Nghênh đi vào cửa, Kiều Nam nháy mắt nhìn người đang chặn cửa xem hưng phấn.

“Vẫn chưa đi à?”

“Chờ bị phạt à?”

Kiều Nam nói xong, mọi người trong nháy mắt biến mất như tên bắn.

Khương Nghênh và Kiều Nam lần lượt bước vào cửa, Kiều Nam bước vài bước đuổi theo Khương Nghênh, thấp giọng nói: “Quảng cáo mua xe của Vệ Tiêu từ mua xe biến thành thuê xe. Số tiền đặt cọc biến thành tiền thuê. Giờ đang dậy sóng trên mạng.”

Khương Nghênh:

"Sự thật đã được điều tra chưa?"

Kiều Nam:

"Điều tra rồi, đúng là quảng cáo đã gây hiểu lầm. Về hợp đồng, các đại lý ô tô, người tiêu dùng và Công ty Y5 hiện có quan điểm khác nhau."

Khương Nghênh nhướng mày:

“Hợp đồng ba bên có khác nhau à?”

Kiều Nam báo cáo theo sự thực:

“Tình huống có chút phức tạp, người bán xe phát hành đúng là là hợp đồng mua bán xe, người vay đúng là người tiêu dùng, nhưng cuối cùng chủ xe lại là công ty Y5. Công ty Y5 cung cấp hợp đồng cho thuê, nhưng người tiêu dùng nói rằng họ chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy bất kỳ hợp đồng nào và tất cả những gì họ ký đều là hợp đồng trống..."

Mọi chuyện thực sự phức tạp.

Khương Nghênh không khỏi cau mày khi nghe Kiều Nam báo cáo.

Kiều Nam nhìn thấy như vậy, vẻ mặt bất đắc dĩ, thấp giọng nói:

"Trong tình huống này, ai cũng có lý riêng của mình, đều đúng cả. Hoàn toàn chẳng giải thích được.”

Kiều Nam nói xong liền im lặng như đà điểu chờ đợi chỉ thị của Khương Nghênh.

Khương Nghênh nhếch môi, đang định nói gì đó thì nhìn thấy quản lý của Vệ Tiêu chạy đến, hai tay nắm lấy một tay cô lắc lắc một cách liều lĩnh:

"Trưởng phòng Khương, chuyện của Vệ Tiêu đành nhờ cô vậy.”

Khương Nghênh:

"Trách nhiệm của tôi thôi."

Quản lý:

"Cô Khương, chuyện này cô nhất định phải đích thân ra mặt xử lý, những người khác thì tôi và Vệ Tiêu đều không tin được.”

Quản lý hạ giọng nói, tất cả những người khác trong bộ phận quan hệ công chúng lập tức tập trung sự chú ý vào anh ta.

Khương Nghênh nhàn nhạt liếc anh ta, không nói gì, bình tĩnh rút tay lại, xoay người:

"Vào phòng làm việc của tôi nói chuyện."

Khi Khương Nghênh quay lại, bộ phận quan hệ công chúng vốn im lặng bắt đầu chế nhạo.

"Quản lý này chẳng có não sao?”

“Không phải là không có não, mà là vì người ta nghĩ vị thế của người ta như vậy, nên chẳng xem chúng ta ra gì.”

"Được rồi được rồi, đừng nói nhiều.”

"Nhưng vừa rồi trưởng phòng Khương nhìn anh ta với ánh mắt tán thưởng.”

Trong văn phòng.

Khương Nghênh đứng trước máy lọc nước rót nước và hỏi:

"Trước khi nhận lời quảng cáo này,  các anh đã tìm hiểu chi tiết về Công ty Y5 chưa?"

Vệ Tiêu ngồi ở sofa trước mặt im lặng, quản lý của anh đã lên tiếng suốt cả quá trình.

"Điều tra rồi, tôi đích thân đến công ty họ, khi đó trông rất hợp pháp.”

"Hơn nữa, Y5 còn hợp tác với một số công ty lớn. Ai có thể ngờ rằng cuối cùng lại xảy ra chuyện như thế này."

Sau khi người đại diện nói xong, anh ta liếc nhìn Khương Nghênh và hỏi với vẻ thăm dò:

"Trưởng phòng Khương, cô có nghĩ có khả năng ai đó đang hack công ty Y5 và bắt đầu một cuộc chiến kinh doanh không?"

Khương Nghênh uống nước, giọng đều đều nói:

“Tôi không bao giờ suy đoán chuyện chưa điều tra kỹ.”

Quản lý  nghe vậy cười gượng:

"Đúng vậy.”

Khương Nghênh xoay người đi đến trước bàn đặt cốc nước, ngồi xuống nhìn Vệ Tiêu đang ngồi trên sô pha, đặt cốc nước xuống, tự nhiên khoanh tay trên bàn:

“Tôi muốn biết anh được nhận bao nhiêu trong vai trò là người đại diện thương hiệu.”

Vệ Tiêu là sao tuyến một ở Châu Thị Media, là diễn viên phái thực lực.

Nếu là người khác bị Khương Nghênh chỉ đích danh đột ngột như vậy, có lẽ sẽ bối rối.

Nhưng anh ta tỏ ra bình tĩnh và trả lời rất công thức:

"Trưởng phòng Khương, tôi đã từng điều tra về Y5 và đây là một công ty có đạt chuẩn và chính quy."

Khương Nghênh nhẹ nhàng mỉm cười:

“Anh nghĩ chỉ bằng những câu nói này thì có thể an ủi người tiêu dùng à?”

Vệ Tiêu: “…”

Khương Nghênh:

"Tôi không phải là phóng viên giải trí, tôi là nhân viên xử lý khủng hoảng, đang giúp anh giải quyết phiền phức. Tôi cần anh nói thật với tôi.”

Nghe Khương Nghênh nói, trên mặt Vệ Tiêu hiện lên một tia xấu hổ, anh nhìn về phía quản lý đứng bên cạnh.

Quản lý hiểu ý, vội vàng trả lời:

“Trưởng phòng Khương, ý Vệ Tiêu không phải như vậy. Nói thật, những việc này tôi luôn phụ trách, có khi cậu ấy phải nhận bảy tám quảng cáo một ngày, sao có thể có sức lo được những chuyện này…”

Các quản lý đều có tài ăn nói.

Quản lý của sao tuyến một thì càng có tài hơn.

Quản lý của Vệ Tiêu đang bận giải thích, không cần biết Khương Nghênh có nghe hay không thì vẫn cứ tiếp tục nói.

Khương Nghênh liếc nhìn đối phương, cầm máy tính bảng trong văn phòng lên, tìm kiếm những từ khóa tìm kiếm về Vệ Tiêu.

Khi quản lý nói mệt, Khương Nghênh cũng đại khái hiểu rõ tình hình.

Quản lý chăm chú cười nói:

"Cô Khương, nếu muốn trách chuyện này thì trách tôi. Có một số tình huống tôi không điều tra rõ ràng."

Khương Nghênh đặt máy tính bảng xuống, dựa sát vào ghế:

“Bây giờ vấn đề không phải là ai trong hai người chịu trách nhiệm, mà là vấn đề là đại lý xe, Y5, và cả Vệ Tiêu, ai trong số này sẽ gánh họa.”

Quản lý: "..."

Khương Nghênh với lấy cốc nước trên bàn uống một ngụm, đang nghĩ ngợi thì Kiều Nam từ bên ngoài đẩy cửa đi vào nói:

“Trưởng phòng Khương, bên ngoài công ty có nạn  nhân của Y5 đang cầm biểu ngữ. "