Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 384: Có phải là rất hạnh phúc không?




Bùi Nghiêu nói xong, Châu Dị ở đầu bên kia cười nhẹ, sau khi thốt ra những lời tinh hoa trong giới chửi bới mắng mỏ thì cúp cuộc gọi video.

Nhìn thấy Châu Dị cúp video, Bùi Nghiêu duỗi chân nói:

"Phương Mặc."

Người trợ lý ngước mắt nhìn Bùi Nghiêu trong gương chiếu hậu:

"Sếp nói đi ạ.”

Bùi Nghiêu:

"Cậu có nghĩ rằng Khúc Tích thích tôi không?"

Đầu của trợ lý có chút tê dại, dũng cảm nói:

"Chắc là có…"

Bùi Nghiêu tặc lưỡi:

"Xem ra không phải tôi tự luyến, ngay cả người có kinh nghiệm như cậu cũng thấy vậy mà.”

Trợ lý: Sếp Khúc, tôi xin lỗi!!

Bên kia, Châu Dị sau khi cúp máy, liền lấy bật lửa ở đầu giường chuẩn bị châm một điếu thuốc.

Ngọn lửa vừa được thắp lên, một đôi bàn tay trắng nõn xuất hiện trước mặt anh.

Châu Dị ngước mắt lên: "Hả?"

Khương Nghênh:

"Hút thuốc ít không tốt cho sức khỏe."

Châu Dị cong môi, ngoan ngoãn đặt bật lửa vào tay Khương Nghênh.

Khương Nghênh dừng tay lại, cúi người đặt bật lửa lên bàn đầu giường:

“Khúc Tích ở cùng Bùi Nghiêu?”

Châu Dị rút điếu thuốc đang ngậm ở khóe môi, nhếch môi:

“Không có, ông Bùi đưa Khúc Tích về khách sạn rồi về nhà. Vừa rồi anh gọi cho ông ấy thì ông ấy đã trên đường rồi. "

Khương Nghênh gật đầu, vén một góc chăn ngồi vào, cô dựa vào đầu giường một lúc, nhẹ giọng nói:

“Thứ Tư tuần sau em sẽ tổ chức tang lễ cho bà ngoại Thiệu Hạ.”

Giọng điệu của Khương Nghênh rất bình tĩnh, và biểu hiện của cô không có gì lạ.

Châu Dị quay đầu nhìn cô, mấy giây sau, anh vòng tay qua eo cô, ôm cô vào lòng, kéo cô ngồi vào lòng mình, cúi đầu hôn lên gáy cô.

“Vậy anh sẽ đi cùng em.”

Khương Nghênh mím môi:

"Ừ."

Châu Dị:

"Cảm thấy khó chịu thì em cứ việc nói ra. Đừng một mình nghĩ quẩn."

Khương Nghênh:

"Ừ."

Ngày hôm sau.

Sáng hôm sau, Khương Nghênh dậy sớm, đang đánh răng thì có điện thoại của Khúc Tích gọi đến.

Khương Nghênh dùng đầu ngón tay chạm vào màn hình điện thoại, nhấn nút trả lời, mơ hồ trả lời:

"Sao vậy?"

Khúc Tích giận dữ chửi bới ở đầu bên kia:

"Bùi Nghiêu bị bệnh tâm thần à? Đưa tôi ra ngoại ô thuê khách sạn à?"

Nghe vậy, Khương Nghênh ngừng đánh răng: "..."

Khương Nghênh chỉ nghe Châu Dị nói rằng Bùi Nghiêu đưa Khúc Tích đến khách sạn, nhưng cô không biết rằng Bùi Nghiêu thực sự đã cho người đi xa như vậy.

Khúc Tích nói xong, thấy Khương Nghênh im lặng, tức giận hỏi:

"Bà đang làm gì vậy?"

Khương Nghênh súc miệng, thành thật trả lời:

"Đánh răng."

Khúc Tích hít một hơi thật sâu, rõ ràng là rất tức giận:

“Bà có anh ta cho tôi đi đâu không? Cho dù là ngoại thành cũng được đi, nhưng mà ở tận vùng vè! Một nơi khỉ ho cò gáy, ngay cả taxi cũng không gọi được. Anh ta muốn tôi bay về vào ngày hôm sau à?

Nghe Khúc Tích miêu tả, Khương Nghênh không khỏi bật cười:

"Vậy sao bà về được? Tôi đến đón bà nhé?"

Khúc Tích:

“Không cần, tôi gọi cho trợ lý rồi.”

Khúc Tích nói xong, cô nhấp một ngụm nước rồi nói tiếp:

“Thật đấy, không phải là tôi càm ràm với bà, nhưng tay Bùi Nghiêu với cái chỉ số EQ này thì may là tốt số sinh trong gia đình họ Bùi, chứ không thì bị người ta đánh chết từ lâu rồi.”

Khương Nghênh Tiêu cười nói:

“Tối hôm qua uống nhiều như vậy, không phải là uống say rồi không biết gì đó nữa chứ?”

Khúc Tích kiên quyết nói:

"Đương nhiên không phải. Tôi uống quá nhiều rồi ngủ quên, khi tỉnh dậy đã thấy mình đang ở trên giường khách sạn."

Khương Nghênh:

"Vậy thì tốt."

Khúc Tích nói:

"Yên tâm đi, rút kinh nghiệm lần trước, về sau tôi sẽ không bao giờ phạm phải loại sai lầm ngu ngốc đó nữa."

Khương Nghênh cầm điện thoại di động đi ra khỏi phòng tắm:

"Nguyên nhân chủ yếu là tửu lượng của bà trước giờ không tốt, uống nhiều thì quên sạch.

Khúc Tích càm ràm với Khương Nghênh trong điện thoại, sau khi nghe tiếng gõ cửa thì nói:

"Tôi không nói chuyện với bà nữa, trợ lý của tôi đến rồi."

Khương Nghênh mỉm cười: "Ừ."

Sau khi cúp điện thoại, Khương Nghênh đi đến tủ quần áo lấy ra một bộ vest, trầm tư liếc nhìn rồi mặc vào một chiếc áo sơ mi mỏng bên trong.

Châu Dị sáng nay có việc ở công ty, bảy giờ được trợ lý Trần đón.

Khương Nghênh thay quần áo xuống lầu ăn sáng, cảm giác không ngon miệng nên chỉ ăn vài miếng đơn giản.

Ăn tối xong, Khương Nghênh lái xe đến công ty, trên đường nghe đài phát thanh thành phố, đại khái là có một số khu đô thị cũ đang được quy hoạch và phát triển.

Khương Nghênh nghe những lời này như một cách để giải tỏa nỗi buồn chán nên cô không để tâm mà lái xe một cách bình tĩnh.

Xe tới công ty, Khương Nghênh vừa vào văn phòng, Kiều Nam ôm một chồng tài liệu vào theo sau.

Khương Nghênh quay lưng về phía cô, pha cà phê:

“Đặt tài liệu lên bàn.”

Kiều Nam mím môi cười:

"Chị Khương, hiện tại có một số văn kiện cần chị ký."

Khương Nghênh quay đầu lại:

"Văn kiện gì? Khẩn cấp à?"

Nụ cười Kiều Nam trên gương mặt càng rõ:

"Rất cấp bách."

Khương Nghênh liếc nhìn Kiều Nam, bước đến bàn làm việc và hít một hơi thật sâu khi nhìn thấy một số thỏa thuận chuyển giao tài sản được bày ra ở đầu.

Khương Nghênh đặt tay lên bàn, không nói gì.

Kiều Nam cười hỏi:

"Chị Khương, lấy được người đàn ông như sếp Châu, chị hạnh phúc lắm phải không?”