Nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của Khương Nghênh mấp máy, Châu Dị lập tức nheo mắt lại.
Ai nói chỉ có hồ ly tinh có thể quyến rũ con người?
Rõ ràng, những người phụ nữ có vẻ ngoài trong sáng như hoa lan, vô tình bộc lộ nét phong tình thì lại quyến rũ đến tận xương tủy.
Khi Châu Dị kề sát lên cổ Khương Nghênh, ngón chân của Khương Nghênh cọ vào xương chậu anh.
Châu Dị đẩy đầu lưỡi chạm vào một bên má, khàn giọng nói:
"Vợ, giờ em đang rất lớn gan đó.”
Khương Nghênh cắn môi dưới, không trả lời.
Từ bàn làm việc đến cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, khoảng thời gian khoảng nửa giờ.
Khương Nghênh nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ và hình ảnh phản chiếu của Châu Dị trên cửa kính, rồi nhẹ nhàng phát ra tiếng.
Lúc bình minh, Châu Dị bế Khương Nghênh đang mềm nhũn trong vòng tay anh vào phòng nghỉ.
Tóc Khương Nghênh ướt đẫm mồ hôi bết lên trên má, trông rối bù và đẹp đến khó tả.
Châu Dị đặt cô lên giường, nhẹ nhàng hôn cô:
“Vợ.”
Đầu óc Khương Nghênh trống rỗng, cô trả lời theo bản năng:
“Chồng.”
Khóe môi Châu Dị cong lên:
"Ngoan nào."
Mười giờ sáng.
Khương Nghênh đang ngủ yên bình trong vòng tay Châu Dị thì đột nhiên có tiếng gõ cửa ngoài văn phòng.
Châu Dị nghe thấy tiếng động liền mở mắt, nhìn thấy Khương Nghênh đang có dấu hiệu tỉnh lại, anh dịu dàng hôn lên gáy cô:
“Em cứ ngủ đi.”
Nói xong, Châu Dị đứng dậy, nhặt chiếc quần tây vương vãi trên mặt đất lên, mặc vào rồi bước ra khỏi cửa.
Bây giờ đang là kỳ nghỉ, người có thể gõ cửa lúc này chỉ có Tiểu Cửu và Trần Triết.
Châu Dị sải bước mở cửa, rút hộp thuốc lá, đặt điếu thuốc vào giữa môi.
"Sếp Châu."
Người đứng ngoài cửa chính là trợ lý Trần, nhìn thân hình phía trên với bờ vai rộng và vòng eo hẹp của Châu Dị, anh cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Châu Dị hạ giọng “ừ” rồi xoay người đi vào trong.
Trợ lý Trần theo sát phía sau, đóng cửa lại rồi quay người lại, liếc nhìn đã thấy trên lưng Châu Dị có những vết xước sâu và nông.
Có vẻ như đêm qua khá kịch liệt.
Ừm… vậy chắc sếp nhà mình đang khá vui.
Trợ lý Trần thôi suy nghĩ, đi đến trước mặt Châu Dị:
"Sếp Châu, một giờ trước có tin tức nói nơi chúng ta định làm từ thiện gặp phải bão tuyết."
Điếu thuốc giữa môi Châu Dị chưa châm lửa, lông mày anh khẽ cau lại:
“Hả?”
Trợ lý Trần:
“Nghe nói tuyết rơi dày đặc trong một tuần, gây ra thảm họa tuyết.”
Châu Dị ngồi trên sô pha, nghiêng người cầm chiếc bật lửa trên bàn châm thuốc, trầm ngâm suy nghĩ.
Thiên tai và thảm họa thuộc dạng bất khả kháng.
Châu Dị đã tìm hiểu rất kỹ trước khi định làm từ thiện, nơi đó vừa nghèo vừa hẻo lánh, phát triển chủ yếu là nông nghiệp, trồng trọt và chăn nuôi.
Thảm họa tuyết đồng nghĩa với việc ngành chăn nuôi chịu thiệt hại nặng nề.
Châu Dị trầm ngâm một lát rồi nói:
"Đẩy nhanh các dự án phúc lợi công cộng."
Trợ lý Trần:
“Còn một việc nữa em cần báo cáo với anh.”
Châu Dị dựa lưng vào ghế sofa:
“Chuyện gì?”
Trợ lý Trần trả lời:
"Hôm nay em nhận được tin là một số nghệ sĩ từ công ty chúng ta đã đến đó, với mỹ từ là cứu nạn.”
Sắc mặt Châu Dị lập tức trở nên lạnh lùng.
Nhìn vào đôi mắt như được tôi luyện bằng băng của Châu Dị, trợ lý Trần không dám thở mạnh.
Qua mấy phút, Châu Dị lạnh lùng hỏi:
"Có danh sách nhân sự cụ thể không?"
Trợ lý Trần:
“Có ạ.”
Châu Dị:
“Khi bọn họ trở về, hủy hợp đồng hết tất cả đi.”
Trợ lý Trần:
“Dạ.”
Trong những năm gần đây, khi người ta đu idol ngày càng lý trí hơn, các nghệ sĩ cũng nỗ lực nhiều hơn trong việc xây dựng hình ảnh của mình.
Thậm chí, có một số nghệ sĩ còn tìm mọi cách để giành được sự ưu ái của công chúng.
Châu Dị đang ở trong văn phòng nói chuyện với trợ lý Trần, trong phòng nghỉ, Khương Nghênh bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Khương Nghênh lấy điện thoại, nhấn trả lời, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Kiều Nam:
"Trưởng phòng Khương, có vài nghệ sĩ xảy ra chuyện."
Khương Nghênh lúc đầu còn có chút buồn ngủ, nhưng sau khi nghe Kiều Nam nói, cô hoàn toàn tỉnh táo:
"Bao nhiêu?"
Kiều Nam:
"Cụ thể là sáu."
Sáu nghệ sĩ gặp tai nạn cùng một lúc?
Khương Nghênh ý thức được có gì đó không đúng, bật lên khỏi giường, hắng giọng hỏi:
"Rốt cuộc là chuyện gì?"
Kiều Nam giải thích ngắn gọn tình huống với Khương Nghênh, dừng một chút rồi nói:
"Trưởng phòng Khương, em cảm thấy chuyện này có hơi kỳ lạ."
Khương Nghênh trầm giọng nói:
"Nói tiếp đi."
Kiều Nam:
“Sáng nay thảm họa tuyết ở huyện Dung Hi mới bị phanh phui, nhưng em phát hiện bốn nghệ sĩ đã rời đi từ hai ngày trước.”
Khương Nghênh:
“Bốn người đó đã sớm nhận được tin tức.”
Kiều Nam đáp:
“Dạ.”
Kiều Nam nói xong, Khương Nghênh vẫn trầm mặc, trong đầu đột nhiên hiện lên một bóng người.
Kiều Nam thấy Khương Nghênh không trả lời cũng không nói tiếp, đợi một lúc lâu mới thận trọng hỏi:
“Chị Khương, chúng ta vẫn phải xử lý cho những nghệ sĩ này chứ?”
Giọng nói Khương Nghênh trở nên lạnh lùng:
"Tùy từng trường hợp cụ thể mà xử lý, khoan vội can thiệp, coi như không biết đi."
Kiều Nam:
"Dạ."
Sau khi cúp điện thoại, Khương Nghênh dựa vào đầu giường xoa xoa lông mày.
Dù những nghệ sĩ này có đang làm công tác cứu trợ thiên tai hay không thì ngay cả kẻ ngốc cũng có thể thấy rằng họ chỉ làm để làm trò mà thôi.
Nếu bạn không bị bắt thóp khi làm việc này thì không sao, nhưng nếu như bị bắt thóp, có thể tưởng tượng hậu quả.
Khương Nghênh suy nghĩ một chút, sau đó lấy điện thoại di động gọi điện.
Khi cuộc gọi được kết nối, Khương Nghênh thẳng thừng hỏi:
“Cô có thông báo cho những nghệ sĩ đến huyện Dung Hi không?”