Ngày 30 Tết năm nay tại Châu Gia vẫn sôi động như mọi năm.
Sau bữa sáng, lãnh đạo công ty đến thăm và tặng quà.
Lục Mạn và Châu Hoài An tiếp đón nồng nhiệt, hai người cư xử như một cặp vợ chồng hạnh phúc.
Một số quản lý cấp cao đều là những kẻ tinh tường, việc Lục Mạn bị bắt quả tang gian dâm tại giường đêm qua đã được mọi người trong giới biết đến, nhưng họ hoàn toàn giả vờ như không biết và đóng kịch cùng hai người.
Khương Nghênh đang làm bánh há cảo trong bếp cùng với một vài người giúp việc, giống như những năm trước.
Điểm khác biệt là năm nay Châu Kỳ lần đầu tiên xuất hiện trong bếp, mím chặt môi, đứng cạnh Khương Nghênh.
"Khương… chị hai.”
Châu Kỳ vốn định gọi Khương Nghênh, nhưng lời còn chưa kịp nói ra miệng, cô đã nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng đổi lời.
Khương Nghênh để bánh đang làm trong tay sang một bên, nhìn bộ dạng vụng về của Châu Kỳ, nhẹ giọng nói:
“Em đi chơi đi.”
Châu Kỳ:
“Chị hai, em có chuyện muốn nói với chị.”
Khương Nghênh:
"Em nói đi."
Châu Kỳ cẩn thận hạ giọng nói:
“Ở đây không tiện.”
Khương Nghênh đưa mắt nhìn cô, nhìn thấy trong mắt cô vừa sợ hãi vừa mong ngóng, hơi nhướng mắt:
"Hả?"
Châu Kỳ mím môi:
“Sau khi làm há cảo xong, chúng ta có thể vào phòng ngủ của em nói chuyện được không?”
Khương Nghênh bình tĩnh trả lời:
"Được."
Châu Gia có nhiều người giúp việc, nên chỉ cần hai mươi phút là làm xong há cảo.
Sau khi làm xong há cảo, Khương Nghênh đi rửa tay, Châu Kỳ theo sát phía sau.
Châu Kỳ là một bông hoa lớn lên trong nhà kính, mặc dù có tham gia vào một số việc của Lục Mạn nhưng lại không mấy mưu mô.
Mọi tâm tư trong lòng đều hiện lên trên gương mặt cô, Khương Nghênh có thể nhìn thấy rõ ràng mà không cần phải đoán.
Vài phút sau, Khương Nghênh xuất hiện trong phòng ngủ của Châu Kỳ.
Châu Kỳ đứng ở cửa, hai tay đan vào nhau, vẻ mặt cực kỳ khẩn trương:
“Chị hai.”
Khương Nghênh cúi đầu, đưa tay lên xem thời gian:
"Mười phút, nếu lâu quá, anh hai em sẽ tìm tôi.”
Khi nhắc đến Châu Dị, sắc mặt Châu Kỳ thay đổi, cô mím môi thành một đường thẳng.
Khương Nghênh:
“Vẫn nói chuyện chứ?”
Châu Kỳ nhướng mắt nhìn Khương Nghênh, lấy can đảm nói:
"Chị hai, rốt cuộc chị và anh hai em có đuổi mẹ con em ra khỏi Châu Gia không?"
Vẻ mặt Khương Nghênh không để lộ biểu cảm nào:
"Tôi không biết em đang nói gì."
Châu Kỳ mắt đỏ hoe nói:
"Chị không cần giấu em, em đã biết cả rồi."
Khương Nghênh nhếch môi cười nói:
"Châu Kỳ, em là người đơn giản nhất trong cái nhà này."
Châu Kỳ: "..."
Khương Nghênh:
“Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi ra ngoài trước.”
Khương Nghênh nói xong liền rời đi.
Châu Kỳ nắm lấy tay áo Khương Nghênh nói:
"Lần đó em cho chị xem thi thể của Dương Chí Minh chỉ là muốn hù dọa chị. Em..."
Khương Nghênh bình tĩnh nói:
"Tôi biết."
Châu Kỳ nói thêm:
"Em chỉ muốn anh trai em giữ vững vị trí CEO của Châu Thị, em không muốn bất kỳ ai trong số mọi người phải chết."
Khương Nghênh: "Ừ."
Khương Nghênh nói xong, bình thản rút tay, mở cửa rời đi.
Nhìn theo cánh cửa đóng lại, Châu Kỳ hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất.
Châu Kỳ lúc này cảm giác được da đầu tê dại, toàn thân ủ rũ.
Trong suy nghĩ thâm căn cố đế của Châu Kỳ, Châu Dị là con hoang của Châu Gia, sự tồn tại của anh vốn dĩ rất bẩn thỉu và mờ ám.
Châu Gia luôn chu cấp cho anh đồ ăn thức uống, Lục Mạn vẫn luôn rất yêu quý anh, nhưng chính anh lại không biết cái gì đúng sai, hay dở.
Lục Mạn từng nói với cô rằng Châu Dị là người độc ác và tàn nhẫn nên muốn tranh giành tài sản của gia đình với anh ta vì lo lắng nếu Châu Gia rơi vào tay Châu Dị, gia đình họ sẽ bị đuổi ra ngoài.
Lục Mạn còn nói, khi Châu Diên kế thừa Châu gia, anh vẫn sẽ để Châu Dị quản lý Châu Thị Media, sẽ không đẩy anh vào ngõ cụt.
Khi đó, cô vẫn nghĩ mẹ mình thật là tốt bụng.
Nhưng hiện tại, sự thật hoàn toàn khác với những thông tin cô nhận được trong nhiều năm qua.
Khương Nghênh ra khỏi phòng của Châu Kỳ, điện thoại trong túi cô rung lên.
Khương Nghênh lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn chúc tết của Thiệu Hạ.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản, vừa nhìn là biết được sao chép lại.
[Trưởng phòng Khương, chúc chị năm mới công việc thuận lợi, sớm sinh quý tử với Sếp Châu.]
Khương Nghênh xem tin nhắn không khỏi mỉm cười, cô trả lời lại: Cảm ơn cô, mong cô có tương lai xán lạn.
Trả lời tin nhắn Thiệu Hạ xong, Khương Nghênh đang định cho điện thoại vào túi lại, thì Vu Chính gọi đến.
Khương Nghênh bấm nghe, vừa nói vừa đi vào phòng ngủ:
“A lô!”
Vu Chính:
“Năm mới vui vẻ.”
Khương Nghênh:
“Năm mới vui vẻ.”
Vu Chính hỏi qua điện thoại:
“Cô định khi nào điều trị lại?”
Khương Nghênh đóng cửa phòng:
“Sau mười lăm.”
Vu Chính “ừ” rồi ngừng lại vài giây, sau đó hỏi tiếp:
“Cô chắc là không nói với Châu Dị chứ?”
Khương Nghênh mím môi:
“Không nói.”
Vu Chính thở dài:
“Thực ra tôi nghĩ tình trạng hiện giờ của cô khá tốt, cũng không cần phải điều trị, cô có bao giờ suy nghĩ là dù sao cô và Châu Dị cũng đã kết hôn, cứ duy trì hiện trạng thế này, có khi kỳ tích lại xảy ra…”
Vu Chính đang nói, nửa chừng bị Khương Nghênh ngắt lời:
“Vu Chính.”
Vu Chính: “Ừ?”
Khương Nghênh:
“Hôm nay anh đón năm mới một mình phải không?”
Vu Chính: “?”
Khương Nghênh:
“Anh sắp bệnh rồi, xung quanh anh có ai không?”
Vu Chính nghẹn lời, rồi chợt bật cười.
“Bác sĩ không tự chữa được.”
Khương Nghênh cau mày:
“Có cần giúp đỡ không?”