Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 320: Quyết liệt




Khương Nghênh nói xong, Châu Dị cười nhẹ.

"Nói chính xác thì có lẽ là anh ấy có chuyện muốn nói với anh."

Khương Nghênh hừ một tiếng, đẩy cái bát rỗng trên bàn về phía trước:

"Vậy em đi nghỉ trước."

Khương Nghênh nói xong liền đứng dậy rời đi.

Lúc cô đi tới chỗ Châu Dị, Châu Dị đưa tay nắm lấy cổ tay cô, âu yếm xoa xoa vài cái, trầm giọng nói:

“Mệt thì ngủ đi, đừng đợi anh.”

Khương Nghênh cụp mắt xuống:

"Đừng nói chuyện muộn quá."

Khương Nghênh lên lầu vào phòng ngủ, vừa vào cửa đã nghe thấy ngoài cửa sổ giống như tiếng mèo cào cửa.

Khương Nghênh nhướng mi, đi tới cửa sổ, kéo rèm ra.

Bên ngoài cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, Lục Vũ giống như Người Nhện đột biến, bám vào kính cửa sổ.

Nhìn thấy Khương Nghênh, Lục Vũ chớp chớp mắt, miệng nói:

"Chị, mở cửa!"

Khương Nghênh nhìn chằm chằm cậu một hồi, không hề lo lắng bị phát hiện, mỉm cười mở cửa sổ.

Cửa sổ vừa mở ra, Lục Vũ đã nhảy vào bên trong cửa.

Ngay  sau khi tiếp đất vững chắc, Lục Vũ bắt đầu phàn nàn.

"Chị và anh trai em đều thực sự không đáng tin cậy."

"Em nhắn tin bảo chị bảo vệ em nhưng chị không trả lời. Em nhắn tin cho anh trai cầu xin anh ấy bảo vệ em nhưng anh ấy lại bảo em cuốn xéo."

Lục Vũ đã lạnh cóng ở ngoài cửa sổ rất lâu, lúc này toàn thân đều bị bao phủ bởi một luồng khí lạnh.

Lục Vũ rùng mình, đi thẳng đến ghế sô pha ngồi xuống, khoanh chân thở dài:

“Vào thời khắc mấu chốt thì vẫn là cục cưng già của em.”

Lục Vũ và Cát Châu là anh em, khi còn ở cô nhi viện, họ được hai gia đình khác nhau nhận nuôi.

Hai anh em rất giống nhau về ngoại hình và tính cách.

Điểm khác biệt duy nhất là Cát Châu thâm trầm hơn, trong khi Lục Vũ lại vui vẻ hơn, giống như một người lạc quan bẩm sinh.

Lục Vũ nói xong, lúc Khương Nghênh im lặng, anh thản nhiên nói:

"Chị Khương Nghênh, tối nay chồng chị có ghen không?"

Khương Nghênh mở tủ lấy ra một chiếc chăn mỏng ném cho cậu, không đáp lại lời cậu mà hỏi:

“Cậu thật sự không phải bị Lục Mạn lợi dụng chứ?”

Lục Vũ quấn chăn vào người, tiến lại gần ghế sô pha:

"Không, bác sĩ Vu cho em thuốc mà? Lần nào em cũng cho bà ấy uống hai viên trước khi bắt đầu.”

Khương Nghênh:

“Bà ta không nghi ngờ gì sao?”

Lục Vũ:

“Lúc bà ta đang mơ mơ hồ hồ, em đều tìm người ở bên bà ta. Hạng cao cấp mà một đêm năm nghìn, với dáng vóc, rồi kỹ năng đó thì…”

Lục Vũ lắc đầu một cách khoa trương khi nói.

Khương Nghênh khá thích tính tình của Lục Vũ, khi ở bên cậu cậu sẽ khiến người khác thấy nhẹ nhõm.

Khương Nghênh mím môi cười, sau đó nhếch môi nói:

"Sắp tới, cậu tìm lý do trốn đi, rời khỏi Bạch Thành một thời gian."

Lục Vũ gật đầu, vui vẻ đồng ý:

"Được!"

Khương Nghênh cúi đầu nhìn cậu:

“Cậu có tiền không?”

Lục Vũ có chút ngây thơ gãi đầu:

“Có thì có, nhưng mà không nhiều. Chị Khương Nghênh, chị không biết anh trai em keo kiệt đến thế nào, ảnh nói là thành con trai nhà có tiền mà túi còn sạch sẽ hơn gương  mặt.”

Khương Nghênh nghe vậy mỉm cười, lấy điện thoại chuyển một ít tiền cho Lục Vũ.

Lục Vũ nhận được lời nhắc chuyển tiền, cười vui vẻ nói:

"Chị Khương Nghênh, chị có thể đừng nói với anh về số tiền chị đưa cho em được không? Anh trai không cho em lấy tiền của chị."

Khương Nghênh đi tới bàn đầu giường, đặt điện thoại xuống:

"Sao anh cậu không cho lấy tiền của tôi?"

Lục Vũ nói:

“Anh nói, chị thân con gái sống ở một nơi ăn thịt người như Châu gia không dễ dàng chút nào, còn khó khăn hơn anh ấy nhiều. Nếu em thiếu tiền thì xin anh ấy, chứ đừng lấy của chị.”

Khương Nghênh đang khom lưng chợt khựng lại, vài giây sau, cô đứng thẳng lên và mỉm cười với Lục Vũ:

“Trong mắt tôi, cậu và anh cậu giống như anh em ruột thịt của tôi vậy, chị gái chăm sóc em trai mình là chuyện bình thường."

Lục Vũ thản nhiên nói:

"Em cũng nghĩ như vậy."

Trong phòng khách.

Châu Dị và Châu Diên ngồi đối diện nhau.

Châu Dị xắn tay áo sơ mi lên cao một chút, lộ ra cẳng tay cường tráng, uể oải tựa người vào ghế sofa, đầu ngón tay thon dài gõ gõ lên tay vịn:

“Anh, nếu anh muốn nói gì với em thì cứ nói đi.”

Châu Diên hơi nghiêng người về phía trước, mười ngón tay đan vào nhau, đặt lên đầu gối:

“Chú đúng là đi từng bước một đầy cẩn thận.”

Châu Dị cười ngốc:

"Anh, anh đợi em cả đêm chỉ để nói với em những điều vớ vẩn này thôi à?"

Châu Diên bạnh quai hàm, hai bàn tay đan chéo nhau siết chặt, mu bàn tay nổi lên những đường gân xanh mờ nhạt vì cố gồng.

Nhìn cử động nhỏ của Châu Diên, Châu Dị ngồi thẳng dậy, đột nhiên mỉm cười:

"Anh, gần đây dường như anh đã mất đi tinh thần chiến đấu như trước, tại sao vậy?"

Châu Diên tựa hồ như bị chọc vào điểm yếu, nhíu mày, trầm giọng nói:

"Tôi đã điều tra sự thật tướng về vụ tai nạn xe hơi của ba mẹ Nghênh Nghênh năm đó, và..."

Châu Dị nói đùa:

"Còn gì nữa?"

Châu Diên ngẩng đầu nhìn Châu Dị, lông mày nhíu lại:

"Còn có những chuyện bẩn thỉu mà mẹ tôi và ông cụ đã làm với cậu."

Châu Diên nói xong, nụ cười đùa cợt trong mắt Châu Dị lập tức biến mất, ánh mắt như băng tan:

"Đúng là trong thời gian qua, anh đã phát hiện ra rất nhiều chuyện đó."

Châu Diên trầm giọng nói, mím môi thành đường thẳng:

"Dị, tôi thay mặt mẹ tôi xin lỗi cậu cùng Nghênh Nghênh. Tôi thật lòng xin lỗi.”

Châu Dị môi mỏng mỉm cười, trong mắt tràn đầy giễu cợt:

"Xin lỗi?"

Châu Diên: "..."

Châu Dị cười lạnh nói:

"Xin lỗi bằng lời thì làm sao là xin lỗi được? Các người cũng phải đau khổ, như chúng tôi thì mới gọi là xin lỗi. Có lẽ không thể khiến các người có cảm giác như vậy, nhưng tôi có thể khiến cho các người trải nghiệm được cảm giác sắp đối mặt khó khăn là gì.”