Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 318: Khó đề phòng




Lý Thuận Đức nói xong, ông cụ Châu sửng sốt, thậm chí quên ngậm miệng lại.

Bầu không khí trong phòng ngủ chợt đông cứng lại.

Hồi lâu, tay ông cụ Châu đang đặt trên đùi không khỏi run rẩy:

“Là… thằng hai?”

Lý Thuận Đức:

“Cậu hai khinh thường những chuyện tồi tệ này.”

Thấy ông cụ Châu mở to đồng tử, Lý Thuận Đức nghiêng người ghé vào tai ông thì thầm:

"Là mợ, người mà ông đã bảo vệ hơn cả nửa đời người. Bà ấy đã hối lộ bác sĩ Lý để động vào thuốc của ông."

Châu Dị và Khương Nghênh ra khỏi phòng ngủ của ông cụ Châu và hoàn toàn im lặng.

Đi được mấy bước, Khương Nghênh dừng lại, nhìn Châu Dị.

Thấy Khương Nghênh dừng bước, Châu Dị dừng lại, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên nụ cười:

"Hả?"

Khương Nghênh:

“Có phải năm đó nhà họ Châu đã làm gì anh không?”

Châu Dị nhếch môi cười:

"Sao em lại hỏi như vậy?"

Khương Nghênh thành thật trả lời:

"Trực giác."

Châu Dị và Khương Nghênh nhìn nhau, vài giây sau, anh đưa tay ôm cô vào lòng, một tay vòng qua eo cô, một tay đặt sau gáy cô, ấn xuống, để cô đến gần lòng anh hơn. Anh nói với giọng trầm:

"Mọi chuyện đã kết thúc rồi."

Châu Dị cũng không phủ nhận.

Trái tim Khương Nghênh chợt thắt lại:

"Châu Dị."

Châu Dị cười nhẹ nói:

"Nếu em thật sự thương anh, thì hãy tốt với anh trong phần đời còn lại đi.”

Khương Nghênh mím môi:

"Được."

Đôi môi mỏng của Châu Dị mơn man mái tóc Khương Nghênh:

"Vợ, tối nay họ đã chúc phúc cho anh rất nhiều, nhưng thật ra anh không xem trọng câu nào cả.”

Châu Dị nói rồi ôm Khương Nghênh chặt hơn:

“Anh không muốn an toàn thuận lợi, cũng không muốn mọi chuyện thành công, anh chỉ muốn trong phần đời còn lại, mỗi năm em đều ở bên cạnh anh.”

Đôi cánh tay Khương Nghênh đang thả lỏng bên người chợt ôm Châu Dị, giọng nói cô có đôi chút chua chát:

“Em sẽ bên anh.”

Khi Châu Dị và Khương Nghênh đi xuống lầu, trợ lý của Tần Trữ đã đợi ở phòng khách.

Nhìn thấy Châu Dị, trợ lý đặt ba hợp đồng chuyển nhượng cổ phần lên bàn cà phê:

"Sếp Châu."

Châu Dị mở ra, ngẫu nhiên lật qua hai trang, đưa ba bản hợp đồng cho Lục Mạn.

Lục Mạn lo lắng nếu kéo dài trì hoãn, hợp đồng có thể sẽ gặp biến cố, nên vội vàng lấy bút từ trong ngăn kéo ra viết tên mình lên ba tờ hợp đồng, sau đó đẩy bản hợp đồng đã ký trước mặt Châu Dị:

“Dị.”

Châu Dị cầm lấy hợp đồng, lấy bút từ Lục Mạn, ký vào hợp đồng với nét bút rồng bay phượng múa.

Sau khi nhìn thấy hợp đồng được ký kết, Lục Mạn như gỡ bỏ được tảng đá đang đè nặng trong lòng, cười nhìn Châu Dị:

"Mẹ đã nhờ người bên dưới chuyển tiền vào tài khoản của con, con có thể kiểm tra."

Châu Dị dựa sát vào ghế sô pha, thản nhiên cười nói:

“Con tin tưởng mẹ lớn.”

Châu Dị nói xong, Lục Mạn cười nói:

"Người nhà sống chung dưới một mái nhà lâu như vậy, đương nhiên chút chữ tín này phải có rồi.”

Nói xong, Lục Mạn có vẻ khiêu khích liếc nhìn Châu Hoài An:

“Không giống như ai kia.”

Sau khi vấn đề vốn cổ phần được giải quyết, tất cả còn lại chỉ là một vụ bê bối gia đình.

Thuộc cấp của Tần Trữ luôn có con mắt tinh tường, sau khi nhìn thấy Châu Dị và Lục Mạn ký hợp đồng, bèn chào Châu Dị rồi rời đi.

Khi chỉ còn lại người nhà họ Châu trong phòng khách, vẻ mặt Châu Hoài An âm trầm nhìn Lục Mạn nói:

"Vừa đúng lúc, tụi nhỏ đều ở đây, bà có thể giải thích người đàn ông bên cạnh bà là ai không?"

Lục Mạn đã chiếm được cổ phần, thái độ đối với Châu Hoài An không còn sợ hãi như trước nữa, bà giễu cợt nói:

“Bọn trẻ đều là người lớn, ông cho rằng bọn nhỏ không biết chuyện trăng hoa ở bên ngoài của ông sao?”

Châu Hoài An:

"Tôi là đàn ông!"

Vẻ mỉa mai trên gương mặt Lục Mạn càng rõ nét hơn:

“Châu Hoài An, đầu óc của ông bị kẹt ở thời cổ đại, chưa tiến hóa sao? Ông ở ngoài tán gái nhiều năm như vậy, chẳng buồn về nhà, ông còn mong đợi tôi lập cho ông cái bia trinh tiết à?”

Lục Mạn và Châu Hoài An cãi nhau không ngừng.

Châu Dị lười biếng dựa vào ghế sofa, nhìn sang người đàn ông đang đứng sau  Lục Mạn.

Vừa rồi, anh chỉ lo bán cổ phần, không để ý tới đối phương, lúc này nhìn kỹ hơn mới phát hiện người đàn ông này là chàng trai có vẻ đẹp của nữ, dung mạo quả thực rất xuất chúng.

Chỉ là trông có chút quen mắt.

Khi Châu Dị nhìn người đàn ông, đúng lúc người đàn ông đó cũng đang nhìn mình.

Hai người nhìn nhau, người đàn ông cười toe toét với Châu Dị.

Với nụ cười này, Châu Dị chợt nhận ra người đàn ông này trông giống ai.

Cát Châu!

Đặc điểm của người đàn ông được Lục Mạn bảo vệ ít nhất cũng có đến sáu, bảy phần giống Cát Châu.

Châu Dị cảm thấy thú vị, quay mặt đi như đang xem kịch hay, quay đầu hỏi bên tai Khương Nghênh:

"Vợ, em có đói không? Có muốn ăn khuya không?”

Khương Nghênh hạ giọng nói:

"Em không đói."

Châu Dị:

"Cơm rượu?"

Mí mắt Khương Nghênh run rẩy.

Châu Dị cười nhẹ:

"Anh bảo giúp việc chuẩn bị.”

Châu Dị nói xong đưa tay gọi giúp việc, trầm giọng nói:

"Đi làm cho mợ hai ít cơm rượu.”

Khương Nghênh hỏi:

“Anh không ăn à?”

Châu Dị cười nói:

“Anh ăn chung với em.”

Giúp việc nghe lời dặn của Châu Dị liền bước đi, khi Châu Dị ngước mắt lên thì phát hiện người đàn ông đứng sau lưng Lục Mạn đang nhìn chằm chằm Khương Nghênh.

Châu Dị nheo mắt lại, vẻ mặt nham hiểm.

Người đàn ông chú ý đến ánh mắt của Châu Dị, đưa tay chạm vào chóp mũi của mình rồi quay đầu nhìn đi chỗ khác.

Khương Nghênh nhìn thấy toàn bộ sự tương tác giữa hai người, khóe môi không khỏi cong lên, cô hạ giọng nói với Châu Dị:

"Đừng trừng nữa, người của em đó."

Châu Dị khẽ nhướng mày:

"Hả?"