Vào mùa đông lạnh giá, quan tài bị luồn gió.
Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi cũng khiến người ta cảm thấy thê thảm.
Bùi Nghiêu rùng mình vô cùng sinh động, quấn áo khoác chặt hơn một chút, trợn mắt nhìn Châu Dị:
"Coi ông keo kiệt chưa kìa! Quan tài ông đặt cho tôi mà còn bị thông gió thì tôi còn có thể mong đợi gì ở ông?"
Châu Dị cười bỡn cợt, không trả lời Bùi Nghiêu gọi mà quay đầu nhìn Tần Trữ:
“Những gì ông Bùi nói có thật không?”
Tần Trữ nhướng mày:
“Ông có tin những gì ông Bùi nói không?”
Châu Dị: "Hả?"
Tần Trữ:
“Đúng là ông cụ có ý định này, nhưng tôi và cô gái đó không thích nhau.”
Châu Dị trêu chọc:
“Kiểu con gái nào mà lại xem thường ông cơ chứ?”
Tần Trữ cười khẩy:
“Một giáo viên múa, người ta có bạn trai rồi, bạn trai đang học tiến sĩ.”
Châu Dị vừa nghe thấy đối phương có bạn trai, thì không còn bận tâm đến cô gái này nữa, mà trêu chọc:
"Ông cụ có tư tưởng cởi mở, nên mới bảo ông đi khoét tường nhà người ta đó.”
Tần Trữ giễu cợt:
"Là cháu gái của đồng chí cũ. Tôi nghe nói đồng chí cũ của ông không hài lòng với bạn trai của cháu gái."
Châu Dị cười tinh nghịch:
“Nhưng xét theo tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời của đối phương, tôi cũng biết cô ta không thích ông, người ta chọn phái học thuật.”
Tần Trữ đút hai tay vào túi quần, cười thản nhiên.
Châu Dị nói xong, Bùi Nghiêu lại tiếp tục nói:
"Tôi nghe ông cụ nói cô gái kia rất dịu dàng."
Tần Trữ:
“Ông nghĩ con người như tôi có thích hợp với mấy cô dịu dàng không?
Bùi Nghiêu chân thành nói:
"Đúng vậy, thật sự không thích hợp. Nguyên nhân chủ yếu là ông không xứng."
Tần Trữ lạnh lùng nói:
“Vậy ông muốn rải hoa cúc trắng hay hoa cúc vàng lên chiếc quan tài thông gió đó?”
Bùi Nghiêu với vẻ mặt không hề sợ hãi nói:
"Trải hoa loa kèn cho tôi, vậy mới ngầu hơn chứ!"
Tần Trữ nhìn Bùi Nghiêu và nói:
"Yên tâm, dù sao cũng là anh em một thời, tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu này của ông.”
Hơn mười phút sau, ba người quay trở lại phòng bên cạnh.
Không khí trong phòng rất sôi động, mọi người đều đang cười đùa.
Châu Dị vốn lo lắng Khương Nghênh sẽ không thích ứng được với tình huống như thế này, nhưng lúc này anh lại phát hiện dường như mình đã lo lắng thừa.
Tuy Khương Nghênh tính tình lạnh lùng nhưng lại rất giỏi che giấu cảm xúc.
Nếu không thể là người khuấy động bầu không khí, thì cứ im lặng và hòa theo.
Không lớn tối, chỉ mỉm cười và lắng nghe.
Có thể thấy rằng những người này đã làm thân với Khương Nghênh khi anh ra ngoài.
Câu nói nào cũng là một “chị dâu” hai “chị dâu”, gọi vô cùng thân thiết.
“Chị dâu, lúc chị và anh Dị ghi hình chương trình tạp kỹ đó, em là fan cp của chị.”
“Đừng nhắc đến nữa, chị dâu tham gia một chương trình lúc đó, bà nội tôi không biết chị ấy là vợ của anh Dị nên cứ ép bố tôi hỏi người ta thông tin liên lạc của chị ấy."
"Ha ha ha, nếu anh Dị biết chuyện này, chắc chắn anh ấy sẽ lột da ông ra."
Mọi người đang nói đùa, đột nhiên ngoài cửa phòng vang lên một tiếng ho, ngay sau đó là giọng nói đùa cợt không ngại gây thêm ồn ào của Bùi Nghiêu:
“Hình như anh Dị vào không đúng lúc rồi.”
Bùi Nghiêu vừa nói xong, mọi người trong phòng đều nhìn về phía cửa và bật cười.
Châu Dị cười nhẹ, sải bước qua cửa, đi đến phía sau người đàn ông vừa mới nói đùa, đưa tay vỗ vỗ vai anh ta, trầm giọng nói:
"Bà nội tinh mắt đấy!”
Người đàn ông rất hợp tác, giả vờ sợ hãi, ngồi thẳng dậy:
"Anh Dị, đừng dọa em. Em thề, em tuyệt đối không có ý nghĩ sai trái nào về chị dâu cả."
Châu Dị:
“Đánh giá thấp anh Dị quá rồi đấy.”
Người đàn ông cười hi hi ha ha.
Ngay giây tiếp theo, Châu Dị quay đầu nhìn về phía Tần Trữ, nói:
"Ông Tần, lát nữa ném tên khốn này xuống sông cho cá ăn."
Tần Trữ sắc mặt không thay đổi trả lời: "Được."
Người đàn ông: "…”
Châu Dị cùng mọi người ngồi xuống không bao lâu, cửa phòng được đẩy vào từ bên ngoài, người phục vụ đi vào bê thêm vài món ăn.
Đám người ồn ào, chẳng ăn được bao nhiêu đều đứng lên chúc rượu cho Châu Dị.
Một cốc rượu là một câu chúc mừng, hơn nữa còn không được lặp lại, nếu nói không được sẽ bị phạt ba ly rượu.
Những người đầu tiên nâng ly không có chút áp lực nào, nhưng về cuối lại tràn ngập tiếng cười.
Hoắc Du xui xẻo không có thể giành ở những vị trí đầu, đến lượt cậu ta thì đã cơ bản hoàn thành hết thảy những câu chúc quen thuộc.
Hoắc Du do dự cầm ly rượu, dưới cái nhìn của Châu Dị, dũng cảm nói:
"Anh Dị, em chúc anh phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam San, Tùng hạc trường xuân, phú quý an khang.”
Hoắc Du nói xong, hầu hết người trong bàn đều phun rượu.
"Hoắc Du, ông đang chúc thọ cho ông nội ông đấy à?”
“Ban đầu đã bảo ông học hành cho tử tế rồi, mà ông cứ một hai đòi bán khoai lang.”
"Du à, thất bại rồi!"
Hoắc Du đỏ mặt vì bị đám người này xúc phạm:
"Các người thì biết cái quái gì! Tôi nói vậy là để thể hiện sự tôn trọng với anh Dị.”
Khóe môi Châu Dị cong lên:
"Nghe cậu chúc xong, anh Dị cảm thấy, sang năm cỏ trên mộ xanh ba tấc rồi.”
Hoắc Du gãi đầu nói:
“Anh Dị.”
Châu Dị cầm ly rượu trước mặt cụng với cậu:
"Được rồi, tôi nhận lời chúc của cậu, nhưng về nhà nhớ kỹ đừng nhắc với chú Hoắc, nếu không không chỉ cậu bị đánh, mà tôi còn bị chú Hoắc mắng cho.”
Hoắc Du:
“Chỉ có anh Dị là thương em thôi.”
Châu Dị:
"Buồn nôn quá! Hôm nay là ngày vui vẻ, đừng có ép tôi đánh cậu.”
Do Khương Nghênh có mặt, đám người này cũng không dám quá phóng túng.
Nếu như là trước đây, có lẽ sẽ không thiếu những hạng mục giải trí.
Tuy nhiên, cho dù mọi người đều kiềm chế bản thân thì cũng không thể tránh khỏi việc có người hành động liều lĩnh sau khi uống rượu.
Châu Dị đang nhặt xương cá cho Khương Nghênh thì có người nhắc đến sinh nhật năm ngoái của Châu Dị.
"Mọi người còn nhớ sinh nhật anh Dị năm ngoái không? Nhân vật chủ chốt của tạp chí Gia Thụy cứ đòi hát cho anh Dị nghe không? Hát một lúc thì bắt đầu nhìn anh Dị đắm đuối.”
"Vậy có là gì? Tiển Cần bồi rượu thì chỉ để có thể ở bên cạnh anh Dị vào đêm mà còn cởi áo mình, đúng là quá ghê.”
“Nói tới chuyện đó, tôi mới nhớ tới món quà Hoắc Du tặng cho anh Dị năm ngoái, ông ấy gọi hai cô, bảo anh Dị chơi some…”
Người đàn ông chưa kịp nói xong thì người ngồi cạnh đã giơ chân đá vào người anh ta.
Người đàn ông loạng choạng suýt té khỏi ghế,lập tức tỉnh táo.
"Anh Dị."
Sau khi người đàn ông ngồi lại vững vàng thì run giọng.
Châu Dị ngước mắt nhìn người đang nói, cười nhạt nói:
"Không sao, tiếp tục đi."
Châu Dị nói xong bèn đưa cho Khương Nghênh con cá đã được gỡ bỏ xương.
Khương Nghênh quay đầu nhìn Châu Dị, cười nói:
“Sinh nhật năm ngoái của anh có rất nhiều trò giải trí nhỉ.”
Châu Dị siết chặt đôi đũa, nhìn Khương Nghênh.
Khương Nghênh:
“Em không giận đâu.”
Châu Dị cố gắng từ thốt ra khỏi cổ họng một chữ: "Ừ."
Vẻ mặt Châu Dị không rõ là vui hay giận, người đàn ông nói sai sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Vì có chuyện như vậy, nên không ai còn dám nói nhảm nữa.
Thấy bữa ăn sắp kết thúc, Khương Nghênh đứng dậy đi tới quầy lễ tân thanh toán.
Quầy lễ tân nghi ngờ:
“Không phải anh Hoắc nói sẽ ghi sổ cho anh ấy sao?”
Khương Nghênh thản nhiên nói:
"Không sao đâu, tôi sẽ giải thích với anh ấy."
Thanh toán xong, Khương Nghênh quay người lại chỗ phòng riêng, vừa đi được một đoạn thì nhìn thấy Châu Dị đang đứng ở hành lang.
Châu Dị đã cởi hai cúc trên cổ áo sơ mi đen, trông có vẻ thản nhiên và phóng túng.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt Châu Dị thật sâu.
Không phải Khương Nghênh không nhận ra cảm xúc phức tạp trong ánh mắt Châu Dị, cô chỉ nhếch môi bước tới gần anh:
"Sao vậy?"
Châu Dị khàn giọng nói: "Vợ."
Khương Nghênh:
"Tối anh còn có hoạt động gì nữa không? Anh có muốn đến công ty không?"