Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 299: Ăn nhờ ở đậu




Châu Dị luôn khiến Khương Nghênh cảm thấy thoải mái và ấm áp.

Khương Nghênh ngước mắt nhìn Châu Dị, rốt cục không nhịn được, kiễng chân lên nhẹ nhàng cắn yết hầu anh.

Vết cắn của Khương Nghênh không mạnh, nhưng Châu Dị vẫn cố ý hừ một tiếng.

Khi Khương Nghênh hạ gót chân xuống, yết hầu di chuyển liên tục:

“Sao em lại thích cắn yết hầu anh vậy?”

Khương Nghênh không ngần ngại khen ngợi:

"Rất gợi cảm".

Châu Dị:

"Còn có cái gì gợi cảm hơn."

Khương Nghênh: "..."

Khi Châu Dị chở Khương Nghênh đến nhà Bùi Văn Hiên, Tô Dĩnh đang bận rộn trong bếp.

Bùi Văn Hiên ngồi trên ghế sofa trò chuyện với hai người, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía phòng bếp, vẻ mặt không được tự nhiên.

Châu Dị nhìn thấy hết mọi cử chỉ của Bùi Văn Hiên, anh vừa uống trà vừa nói:

"Chú ba, dì của cháu không gây phiền phức cho chú chứ?"

Bùi Văn Hiên:

“Không, có tôi mới gây phiền cho Tô Dĩnh ấy chứ.”

Bùi Văn Hiên nói xong, lo lắng mình nói chưa đủ rõ ràng, liền bổ sung thêm:

"Từ khi Tô Dĩnh bình phục, cô ấy đã gánh hết việc nhà ở nhà và giúp đỡ tôi rất nhiều. Bây giờ chuyện cơm nước giặt giũ của tôi đều do Tô Dĩnh phụ trách.”

Châu Dị nói:

"Vậy thì tốt."

Bùi Văn Hiên và Châu Dị đang trò chuyện, Khương Nghênh hoàn toàn không xen vào.

Ngồi một lúc, Khương Nghênh nhếch môi nói:

“Cháu đi xem thử dì làm gì.”

Khương Nghênh nói xong, mỉm cười với Bùi Văn Hiên, đứng dậy đi vào bếp.

Tô Dĩnh thực ra đã biết từ lúc Khương Nghênh và Châu Dị vào cửa, nhưng bà không đi ra ngoài vì xấu hổ.

Nhìn thấy Khương Nghênh vào, Tô Dĩnh đưa tay sửa lại tóc, xấu hổ nói:

"Mùi khói dầu nồng lắm, cháu ra phòng khách ngồi đi."

Khương Nghênh nói:

"Dì, Dị và cháu đến đón dì về nhà.”

Tô Dĩnh nghe vậy, khóe mắt có hơi ửng đỏ:

"Ừ, dì biết rồi, bác sĩ Bùi có nói với dì rồi. Dì nấu xong mấy món này rồi sẽ về với bọn cháu.”

Nhìn thấy thái độ dè dặt của Tô Dĩnh khi bà ở dưới mái nhà người khác, Khương Nghênh chợt có chút khó chịu.

Tô Dĩnh thực sự trông rất giống Tô Vân, không chỉ ở ngoại hình mà còn ở cách bà nói chuyện và làm việc.

Đôi khi nhìn Tô Dĩnh, Khương Nghênh sẽ nghĩ đến dáng vẻ của Tô Vân trước khi Khương Tân Viễn lừa dối bà.

Khi đó, Tô Vân là hình mẫu của một người vợ, người mẹ đảm đang, dịu dàng, nấu ăn giỏi.

Khi Khương Nghênh đang lơ đãng, Tô Dĩnh đã bỏ tất cả đồ ăn đã nấu chín vào trong khay đựng, không đậy nắp mà để cho nó tản nhiệt.

Sau khi sắp xếp từng hộp đựng thức ăn, Tô Dĩnh cẩn thận dán một tờ giấy dính bên ngoài mỗi chiếc hộp.

Làm xong mọi việc, Tô Dĩnh đứng thẳng lên, lau tay lên tạp dề trước mặt, khẩn trương nhìn Khương Nghênh nói:

“Dì… dì đi nói với bác sĩ Bùi mấy câu, rồi mình về.”

Khương Nghênh nói: "Dạ."

Tô Dĩnh bước ra khỏi bếp và đi về phía phòng khách.

Khi đi ngang qua Khương Nghênh, Khương Nghênh nhận thấy Tô Dĩnh có vẻ béo hơn một chút.

Trong phòng khách, Bùi Văn Hiên vẫn đang trò chuyện với Châu Dị.

Nhìn thấy Tô Dĩnh đi tới, Bùi Văn Hiên nhướng mi hỏi:

"Cô đi à?"

Tô Dĩnh đan hai tay phía trước:

"Bác sĩ Bùi, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi trong thời gian qua."

Bùi Văn Hiên đứng dậy và mỉm cười dịu dàng:

"Tôi nên cảm ơn cô mới phải, cô đã chăm sóc tôi mà."

Bùi Văn Hiên nói xong, móc ra một hộp trang sức từ trong túi đưa cho Tô Dĩnh:

“Quà nhỏ thôi, tấm lòng của tôi đấy.”

Tô Dĩnh thấy vậy liên tục xua tay:

"Không cần đâu, không cần đâu ạ.”

Thấy Tô Dĩnh cứ chần chừ, Bùi Văn Hiên đưa tay ra nắm lấy tay bà, đặt mạnh vào bàn tay bà:

“Không phải thứ gì quý giá đâu, nếu cô không nhận, tôi thấy khó chịu lắm.”

Tô Dĩnh xấu hổ nói:

"Cảm ơn bác sĩ Bùi."

Sau khi ra khỏi nhà Bùi Văn Hiên, ba người về nhà.

Suốt đường đi, Tô Dĩnh không nói gì.

Thỉnh thoảng Châu Dị hỏi vài câu, bà trả lời có vẻ rất dè dặt.

Khương Nghênh nhìn bà qua gương chiếu hậu và hơi mím môi.

Châu Dị liếc nhìn vẻ mặt Khương Nghênh, đưa tay ra nắm chặt tay cô để trấn an cô.

Khi về đến Thủy Thiên Hoa Phủ đã là mười giờ tối.

Ba người lần lượt bước vào cửa, Khương Nghênh cúi xuống đưa dép cho Tô Dĩnh và nói:

"Dì, Dị và cháu vừa rồi bận quá nên đã không quan tâm nhiều đến dì, cháu xin lỗi.”

Tô Dĩnh bất an lắc đầu:

"Không đâu, dì biết hai đứa đều bận.”

Khương Nghênh: "..."

Ai cũng là người trưởng thành, nên khoảng cách ở đâu thì đều hiểu rõ cả.

Khương Nghênh đã quen với việc nhanh chóng và quyết đoán trong công việc và không giỏi xử lý những cảm xúc nhạy cảm như vậy, điều này khiến bầu không khí nhất thời trở nên khó xử.

Đúng lúc Khương Nghênh mấp máy môi, đang định nói gì đó thì Châu Dị đưa tay ra sau gáy cô xoa xoa:

"Hôm nay em mệt cả ngày rồi. Lên lầu nghỉ ngơi đi."

Khương Nghênh quay đầu nhìn Châu Dị.

Châu Dị nhìn cô bằng ánh mắt trấn an, ra hiệu chuyện tiếp theo anh sẽ giải quyết.

Khương Nghênh lập tức hiểu ra, nói "chúc ngủ ngon" với Tô Dĩnh và quay lại phòng ngủ.

Khương Nghênh rời đi không lâu, Châu Dị lấy hộp thuốc lá từ trong túi, rút một điếu, cắn vào giữa đôi môi mỏng, châm lửa, hít một hơi, chậm rãi nói:

"Dì."

Tô Dĩnh nghe Châu Dị gọi mình, sợ đến cứng người:

"Dị à."

Châu Dị đột nhiên cười nói:

"Dì, đừng căng thẳng, lần trước cháu đối xử không tốt với dì, xin lỗi dì."

Tô Dĩnh: "..."

Châu Dị rút điếu thuốc khỏi khóe môi rồi kẹp giữa hai ngón tay. Anh hạ giọng nói:

"Dì, không phải dì muốn trả thù cho mẹ của Nghênh Nghênh sao? Chỉ là chuyện nhỏ thôi. Tại sao lại làm tổn thương mối quan hệ giữa dì và Nghênh Nghênh vì chuyện nhỏ nhặt này?”

Châu Dị nói xong mặt Tô Dĩnh đỏ bừng, bà mím môi nói:

"Trong thời gian ở nhà bác sĩ Bùi, dì đã suy nghĩ rất nhiều. Dì biết là trước đây dì có chút ích kỷ, đúng là như cháu nói, người chết không thể sống lại, rốt cuộc thì người sống vẫn quan trọng hơn.”

Tô Dĩnh thật sự có suy nghĩ lại, hay là giả vờ hiểu ra đều không quan trọng với Châu Dị.

Anh chỉ cần đảm bảo rằng Tô Dĩnh sẽ không nói bất cứ điều gì khiến Khương Nghênh khó chịu trong quá trình tiếp xúc sau này là đủ.

Cùng Tô Dĩnh trò chuyện một hồi, Châu Dị bảo Tô Dĩnh nghỉ ngơi sớm rồi sải bước rời đi.

Châu Dị vừa bước lên lầu, điện thoại di động trong túi chợt vang lên.

Châu Dị lấy điện thoại ra xem, thấy số lạ, do dự một chút rồi nhấn nút trả lời:

"A lô.”

Người ở đầu bên kia điện thoại không lên tiếng ngay, mãi vài giây, một giọng nói vừa lạ vừa quen vang lên.

“Dị à.”