Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 279: Đánh lừa dư luận




Châu Dị rất biết lợi dụng ưu điểm của mình.

Giọng nói trầm thấp có chủ ý, cùng với những cử chỉ khêu gợi, tán tỉnh, mỗi cử động đều khiến lòng người ngứa ngáy.

Châu Dị nói xong, Khương Nghênh hơi nghiêng đầu, nhìn anh:

"Châu Dị."

Châu Dị thanh âm trầm thấp, mỉm cười nói:

"Hả?"

Khương Nghênh:

"Anh lại được nước làm tới rồi.”

Đôi môi mỏng Châu Dị lại cong lên:

"Chúng ta đều là người lớn, nếu mà tới chút thì ai cũng vui vẻ mà.”

Khương Nghênh nghe vậy thì đôi tai đỏ bừng, chân quấn quanh eo Châu Dị động đậy muốn rút lại.

Châu Dị chú ý động tác của cô, hơi nhướng mày, hỏi cô:

"Em ám thị với anh đó à?”

Khương Nghênh hờ hững nói:

"Anh tưởng tượng giỏi đấy."

Khương Nghênh không biết Châu Dị làm thế nào, trong nháy mắt từ đáng thương chuyển sang quyến rũ.

Vấn đề là điều đó lại không gây khó chịu chút nào.

Nếu bàn tay bị thương của anh không đặt lên eo cô vào lúc này, cô sẽ nghĩ rằng mọi chuyện xảy ra trong phòng khách vừa rồi chỉ là tưởng tượng của cô.

Hai người nhìn nhau, tay Châu Dị đặt trên chân Khương Nghênh không ngừng cử động:

"Em đói không?"

Mí mắt Khương Nghênh run lên, cô vẫn im lặng.

Châu Dị cười đểu nói:

"Anh bảo là đói bụng ấy, em đang nghĩ cái gì vậy?"

Khương Nghênh: "Ha!"

Hai người nán lại trong văn phòng gần thật lâu, khi Khương Nghênh ăn trưa xong rời đi thì mọi người đều biết.

Khương Nghênh giả vờ hờ hững tiếp nhận đủ loại ánh mắt cùng lời chào hỏi, đi vào thang máy, đưa tay xoa xoa lông mày.

Đúng là Định luật Murphy.

Bạn càng lo lắng về điều gì đó thì khả năng nó xảy ra càng cao.

Về lại văn phòng.

Khương Nghênh vừa bước vào, tin nhắn từ Châu Dị được gửi đến: Vợ ơi, em có thích kiểu chuông nào không?

Khương Nghênh bấm bàn phím điện thoại trả lời:!!!

Châu Dị: Em lăn?

Khương Nghênh: “!”

Châu Dị: Vợ ơi, anh yêu em.

Khương Nghênh: …

Nhìn khung trò chuyện của hai người  trên màn hình, Khương Nghênh nhớ lại cảnh tượng trong phòng nghỉ lúc nãy, trong lòng có đôi chút phức tạp.

Cô dường như ngày càng không thể kiềm chế được cảm xúc của mình trước mặt Châu Dị.

Cô sẽ đau xót, không thể nhịn được cười và cảm thấy không biết làm sao.

Tóm lại, mọi cảm xúc đều trái ngược với bản tính thờ ơ thường ngày của mình.

Khương Nghênh đang suy nghĩ xuất thần thì Thiệu Hạ gọi đến.

Khương Nghênh định thần lại, cầm điện thoại lên nhấn trả lời:

"A lô, Thiệu Hạ."

Thiệu Hạ:

“Trưởng phòng Khương, vừa rồi chị Thích nói với tôi là chị có bằng chứng chứng tỏ Chúc Kha ngoại tình?”

Khương Nghênh: "Ừ."

Thiệu Hạ do dự một lát, rồi nói nhỏ:

"Chúng ta làm như vậy liệu có ác quá không?”

Khương Nghênh cầm điện thoại di động đi đến quầy đựng nước, cầm cốc nước đi lấy nước:

"Thiệu Hạ, lương thiện và sự nhân hậu của phụ nữ là hai khái niệm khác nhau.”

Nghe Khương Nghênh nói vậy, Thiệu Hạ khựng lại một chút rồi đáp:

"Trưởng phòng Khương, tôi nghe theo chị.”

Khương Nghênh cầm cốc nước lên uống, thấm giọng cổ họng:

"Lát nữa tôi sẽ gửi video và ảnh cho cô, cô mang nó gặp trực tiếp quản lý của Chúc Kha.”

Thiệu Hạ nghi ngờ:

“Tôi không trực tiếp tiết lộ những chuyện này của anh ta sao?”

Khương Nghênh bình thản nói:

“Cô không cần làm gì cả, chỉ cần đưa những thứ này cho anh ta, sau đó cô đăng một bài lên weibo, tỏ ý rằng cô và Chúc Kha đã kết thúc, chia tay trong vui vẻ.”

Mặc dù Thiệu Hạ không hiểu ý đồ của Khương Nghênh yêu cầu cô làm việc này, nhưng cô vẫn lựa chọn nghe theo:

“Vâng.”

Sau khi cúp điện thoại, Khương Nghênh đi đến máy tính, mở hộp thư của mình và chuyển tiếp video và hình ảnh của Chúc Kha cho Thiệu Hạ.

Nửa giờ sau, Thiệu Hạ đăng lên weibo: Cảm ơn anh đã từng ở bên em, chúng ta vẫn là bạn bè.

Hình ảnh đi kèm là hình ảnh cả hai đứng chung một khung hình trong show tình cảm.

Lời lẽ của bài đăng trên weibo này rất uyển chuyển, thoạt nhìn, có thể nhận ra ngay nó được viết bởi lão làng Thích Hạo.

Hơn mười phút sau khi weibo được đăng lên, quá trình lên men bắt đầu.

Đầu tiên là những bình luận của người hâm mộ.

[Chuyện gì vậy? Chia tay sao? Không phải mới vừa công bố chính thức sao?]

[Có phải hai người họ thống nhất làm truyền thông không?]

[Chia tay rồi? Chắc hôm nay không phải là ngày Cá tháng Tư chứ?]

Trên weibo của Thiệu Hạ có rất nhiều câu hỏi, có người tới chỗ Chúc Kha hỏi, nhưng Chúc Kha trước sau vẫn im lặng.

Khoảng năm giờ chiều, Chúc Kha đăng một bài trên weibo với  lời lẽ mơ hồ và khó đoán: Chúc cô Thiệu có một tương lai tươi sáng.

[Một tương lai tươi sáng?]

[Chúc Kha, Thiệu Hạ vì tương lai mà từ bỏ mối quan hệ của mình sao?]

[Không phải là vì có đại gia tài trợ nào thích Thiệu Hạ nên là…]

Chúc Kha vốn có khá nhiều fan, đông hơn Thiệu Hạ.

Nên nhất thời Thiệu Hạ trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận.

Ban đầu chỉ là một số fan suy đoán, về sau mọi chuyện càng trở nên gay gắt hơn, weibo của Thiệu Hạ bắt đầu tràn ngập những lời chửi bới, như thể cô thật sự đã gây nên chuyện gì đáng xấu hổ vậy.

Khi Thích Hạo gọi đến, Khương Nghênh đang thảo luận vấn đề với người phụ trách nhóm thực tập sinh nam.

Thấy Thích Hạo gọi, Khương Nghênh nói xin lỗi đối phương, rồi nhấc máy, nhấn trả lời.

Khi cuộc gọi được kết nối, phía Thích Hạo có rất nhiều tiếng ồn, Thích Hạo ở đầu bên kia điện thoại lớn giọng nói:

“Trưởng phòng Khương, trong đoàn phim của Thiệu Hạ có rất nhiều phóng viên và người hâm mộ tụ tập ở đây, hỏi thăm chuyện chia tay của Thiệu Hạ và Chúc Kha, tôi nên làm thế nào đây?”

Khương Nghênh:

"Cứ để cô ấy tự xử lý."

Nghe vậy, Thích Hạo lo lắng nói:

"Trưởng phòng Khương, cô đang đùa với tôi phải không? Để cô ấy tự xử lý sao? Cô không rõ tính tình của cô ấy sao? Cô ấy..."

Thích Hạo còn chưa nói xong, Khương Nghênh đã cắt ngang:

“Với tính tình của cô ấy, anh nghĩ cô ấy sẽ nói gì trước mặt giới truyền thông và người hâm mộ?”

Thích Hạo:

"Với tính tình của Thiệu Hạ, chắc chắn cô ấy sẽ không nói gì. Cô ấy luôn là người thà rằng thế giới phụ mình, chứ mình sẽ không phụ ai cả…”

Thích Hạo đang nói, bỗng nhiên ý thức được điều gì:

"Cô cố tình sắp xếp như vậy sao?"

Khương Nghênh im lặng.

Thích Hạo chợt hiểu ra:

"Tôi hiểu rồi. Giờ Thiệu Hạ càng tủi thân, càng oan ức, thì khi sự thật được phơi bày, cô ấy càng giành được thiện cảm của mọi người."

Chỗ Khương Nghênh còn có người, không tiện nói nhiều, vì vậy cô nói nhỏ:

"Chỉ cần để mắt bọn họ, đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Thích Hạo:

“Cô yên tâm, có tôi ở đây, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Thích Hạo thốt lên những lời hứa hẹn thì cúp máy.

Khương Nghênh tắt điện thoại và tiếp tục trò chuyện với người phụ trách nhóm thực tập sinh nam về buổi họp báo.

“Đã chọn được đội trưởng chưa?”

“Chọn được rồi.”

Người phụ trách vừa nói vừa lật tài liệu trong tay đưa cho Khương Nghênh.

Khương Nghênh liếc nhìn mà không đưa ra bất kỳ bình luận nào.

Khương Nghênh luôn chỉ làm tốt công việc của mình và không bao giờ can thiệp vào những việc khác không liên quan đến mình.

Khương Nghênh sau khi xem đội trưởng được chọn lựa thì ngẩng đầu, tựa vào lưng ghế nói:

"Cứ xếp thời gian họp báo vào thứ Bảy tuần sau đi!"

Người phụ trách nói: “Được."

Nói xong, người phụ trách nhìn Khương Nghênh cười nịnh nọt nói:

"Trưởng phòng Khương, cô xem có thể giúp những thằng nhóc này liên lạc với đài phát thanh, cho bọn họ cơ hội lộ diện hay không."

Khương Nghênh cười xa cách nói:

"Xin lỗi, việc này không thuộc trách nhiệm của tôi."

Người phụ trách: “…”

Khi người phụ trách nhóm nhạc nam rời khỏi văn phòng của Khương Nghênh, cô cúi nhìn chiếc nhẫn trên ngón giữa tay trái của mình.

Châu Dị cho rằng ngón giữa của bàn tay trái tượng trưng cho giai đoạn yêu đương nồng nàn.