Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 250: Anh là trai thẳng




Châu Dị cất giọng trầm thấp, từng câu từng từ đều chạm vào trái tim Khương Nghênh.

Hơi thở của Khương Nghênh chợt căng thẳng:

"Châu Dị."

Châu Dị nghẹn ngào nói:

"Em đừng chữa nữa.”

Bàn tay Khương Nghênh đang buông thỏng bên thân người chợt kéo lấy gấu áo Châu Dị rồi siết chặt. Cô mím môi rồi nói:

"Anh có biết gì về chứng rối loạn hoảng sợ không? Hầu hết những người mắc bệnh này đều có khiếm khuyết trong nhân cách, chẳng hạn như thiếu tự tin, thiếu cảm giác an toàn, khát vọng kiểm soát một cách mạnh mẽ và có cảm giác dựa dẫm.”

Châu Dị:

"Không sao đâu, anh không quan tâm."

Khương Nghênh:

"Ngày còn dài, ham muốn kiểm soát và cảm giác dựa dẫm nhất thời sẽ khiến anh cảm thấy mới mẻ, nhưng nếu cứ như vậy cả đời sẽ khiến anh cảm thấy mệt mỏi."

Châu Dị trầm giọng nói:

"Em còn chưa thử, sao em biết anh sẽ mệt?"

Khương Nghênh nghe xong thở dài, cười khổ nói:

"Em không dám thử."

Châu Dị nghẹn ngào, tim đau nhói.

Cả hai đều là những người thông minh, vào những lúc thế này thì cảm tính và lý trí luôn song hành với nhau.

Đúng vậy, những lời hứa thường không đáng tin cậy nhất.

Nếu mà dùng cả cuộc đời để thử thì trên đời có mấy ai dám đâu?

Huống chi, hoàn cảnh của Khương Nghênh khác với người bình thường, nếu thử rồi thất bại, thậm chí có thể mất mạng.

Ở bên kia, sau khi Cận Bạch nói chuyện điện thoại với Châu Dị xong, anh đã lái chiếc Volkswagen hàng cũ đến phòng khám tâm lý của Vu Chính.

Châu Dị là người sẵn sàng chi tiền nên trực tiếp chuyển luôn cho anh một triệu làm quỹ điều tra.

Cận Bạch đã đăng ký tư vấn và đề nghị đích thân bác sĩ Vu Chính khám cho anh.

Cô y tá nhỏ gọi Vu Chính trước mặt Cận Bạch với vẻ khó xử:

"Bác sĩ Vu, khi nào thì bác quay lại? Ở đây có một bệnh nhân chỉ đích danh bác điều trị tâm lý."

Vu Chính:

“Tôi đang trên đường về. Khoảng năm phút nữa tôi sẽ đến đó.”

Cô y tá:

"Vâng, tôi sẽ nói với bệnh nhân."

Sau khi cúp máy, y tá truyền đạt lời của Vu Chính đến Cận Bạch.

Cận Bạch hừ một tiếng, xoay người, tìm một chiếc ghế tùy ý ngồi xuống, cắn một điếu thuốc, thản nhiên châm lửa.

Cận Bạch lúc này thực sự có chút khó chịu.

Anh từ bé đã là người vô tâm vô tư, nên anh thực sự không biết người bị bệnh tâm thần là như thế nào.

Mắc chứng u buồn sầu muộn? Nhưng xét theo sự tiếp xúc của anh với Khương Nghênh thì có vẻ như cô không phải vậy.

Vậy thì sẽ như thế nào?

Cận Bạch vừa hút thuốc vừa lo lắng, hai y tá ở quầy lễ tân nhìn anh thì thầm.

"Sao tôi có cảm giác như anh ấy không đến đây để gặp bác sĩ vậy?"

"Có vẻ như đến đây để gây chuyện."

“Nhưng trông anh ấy khá đẹp trai.”

Cận Bạch đang hút nửa chừng thì một đôi tay chợt từ sau đưa đến giật điếu thuốc ra khỏi môi anh.

Cận Bạch sửng sốt, ngả người ra sau và ngẩng đầu lên.

Vu Chính mặc áo khoác màu nâu sậm cúi đầu nhìn anh:

"Anh bạn nhỏ, ở đây cấm hút thuốc."

Nói xong, Vu Chính dập điếu thuốc trên đầu ngón tay rồi ném điếu thuốc vào thùng rác gần đó.

"Bác sĩ Vu, bác về rồi ạ?”

Y tá ở quầy lễ tân mỉm cười nói.

Vu Chính:

“Ừ, bệnh nhân ở đâu?”

Cô y tá nhỏ:

“Là người hút thuốc đó ạ.”

Vu Chính nghe vậy nhướng mày, cười đùa:

"Cậu bị bệnh à?"

Cận Bạch phản bác theo bản năng:

“Có anh mới bệnh ấy!”

Nói xong, Cận Bạch chợt nhớ ra mục đích tới đây, bèn đổi chủ đề:

"Đúng, tôi có bệnh."

Vu Chính nhìn Cận Bạch, cười nửa miệng:

“Chúng ta vào văn phòng của tôi nói chuyện.”

Vu Chính nói, quay người và bước về phía trước.

Cận Bạch nhìn theo bóng lưng Vu Chính, đứng dậy đi theo anh, cau mày kín đáo khiến Vu Chính không thể nhìn thấy.

Hai người lần lượt bước vào cửa, Vu Chính cởi áo khoác ngoài.

Anh khoác lên mình chiếc áo blu, hỏi Cận Bạch:

"Hãy nói thử xem về tình trạng của cậu đi, đừng căng thẳng, cứ coi như bạn bè trò chuyện đi."

Cận Bạch: Tôi thì có chuyện quái gì, ngoài việc không có bạn gái và thiếu tiền, thì sức khỏe rất tốt và ăn uống ngon miệng.

Đương nhiên, Cận Bạch chỉ có thể nghĩ đến những điều đó thôi chứ chẳng dám nói ra.

Cận Bạch suy nghĩ liên tục, đầu tiên là anh hỏi vấn đề khiến anh lo lắng nhất:

"Ừm, bác sĩ Vu, anh thích nam hay nữ?"

Vu Chính quay người liếc nhìn Cận Bạch:

"Hả?"

Cận Bạch bày tỏ lập trường của mình:

"Tôi là trai thẳng."

Vu Chính:

“Đây là chuyện riêng tư của tôi.”

Vu Chính nói xong quay đầu lại nói:

"Hãy cho tôi biết tình trạng của cậu đi."

Thái độ của Vu Chính khiến Cận Bạch bối rối không biết anh thẳng hay cong, Cận Bạch bèn hít sâu, đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, quay lại chủ đề chính.

Tuy là chưa ăn thịt lợn nhưng cũng đã nhìn thấy lợn, nên Cận Bạch nghĩ về bộ phim Hồng Kông vừa xem, mỗi bệnh nhân tâm thần trong đó dường như đều có một tuổi thơ khốn khổ, anh hắng giọng nói:

" Tôi đã có một tuổi thơ khó khăn!"

Vu Chính quay lưng về phía Tấn Bạch, cài nút áo blu, nghe được giọng điệu của Cận Bạch, Vu Chính ngừng cài cúc quần áo, cong khóe môi:

"Tiếp tục."

Cận Bạch:

“Khi tôi còn nhỏ, cha tôi phạm tội vào tù, mẹ tôi luôn miệng nói sẽ đợi ông ra tù. Ai ngờ bà đã tái hôn ngay khi mùa xuân năm thứ hai đến, bà để lại tôi một mình cho bà nội tôi nuôi.”

Những gì Cận Bạch nói rất giống phần cuối của một số chương trình giải trí.

“Bán than”.

Cận Bạch nói xong có vẻ không hài lòng với câu chuyện của mình, đưa tay gãi đầu nói tiếp:

“Khi tôi đi học, các bạn cùng lớp luôn bài xích tôi vì tôi có bố đang ngồi tù. Khiến tôi cảm thấy rất u uất.”

Cận Bạch nói xong, Vu Chính đã xoay người lại, bước đến bàn đối diện, kéo ghế ngồi xuống, hay tay đan vào nhau đè lên bàn:

"Không còn gì nữa à?"

Cận Bạch dù sao cũng còn trẻ, mặc dù đã cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng lương tâm cắn rứt khiến anh thiếu tự tin:

"Hết rồi."

Vu Chính gật đầu, nghiêm túc nói:

"Cậu có tình trạng này bao lâu rồi?"

Cận Bạch nghe vậy, ngỡ đã lừa gạt thành công, vội vàng đáp:

“Đã bảy tám năm rồi.”

Vu Chính:

“Có phải là nếu bà nội hoặc bạn bè ôm cậu thì tình hình của cậu có thể cải thiện không?”

Cận Bạch vốn dĩ không có bệnh, bối rối nói:

"Đúng vậy."

Vu Chính nói:

“Ừ, về mặt tâm lý mà nói thì tình trạng của cậu được gọi là hội chứng thèm khát ôm ấp.”

Chứng thèm khát ôm ấp? Thèm khát?

Nghe thấy cụm từ ấy, Cận Bạch giật mình, anh luôn cảm thấy cái từ này có chút không nghiêm túc.

Cận Bạch nhìn Vu Chính:

“Có biện pháp chữa trị nào không?”

Vu Chính nhìn Cận Bạch mỉm cười, đứng dậy đi tới trước mặt anh:

"Nào, cậu đứng lên."

Cận Bạch đứng dậy, vẻ mặt khó hiểu:

"Anh định làm gì?"

Vu Chính cao 1,84 mét và Cận Bạch cao 1,78 mét.

Sự chênh lệch chiều cao khiến Cận Bạch cảm thấy có chút khó chịu.

Cận Bạch đang cảm thấy nổi da gà khắp người thì Vu Chính đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cổ tay anh và kéo anh vào lòng.

Cận Bạch: Chết tiệt!

Vu Chính ôm anh rồi nghiêm túc hỏi:

“Cậu cảm thấy tình trạng của mình đã khá hơn chưa?”

Cận Bạch nghĩ: Khá hơn cái đầu anh!

Thực tế thì Cận Bạch cố gồng nói:

"Đúng vậy."

Vu Chính cười nhẹ:

"Lát nữa nhớ thanh toán tiền. Tiêu chuẩn tính phí của tôi là hai nghìn một giờ."

Cận Bạch: Sao không trực tiếp đi cướp ngân hàng?

Sau một giờ điều trị, Cậu Bạch nổi hết gai ốc.

Sau khi anh rời đi, Vu Chính dựa vào bàn làm việc, cầm điện thoại di động gửi tin nhắn cho Khương Nghênh: Châu Dị đang cho người điều tra tôi.