Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 243: Gậy ông đập lưng ông




Khúc Tích nói xong, Bùi Nghiêu bỗng nhiên đỏ mặt.

Khúc Tích khoanh tay trước ngực, tựa người vào ghế nhàn nhã nhìn Bùi Nghiêu:

"Hả Sếp Bùi?"

Bùi Nghiêu đỏ mặt và vặn lại:

"Ai… ai vẫn còn yêu em họ của cô chứ? Ai bắt đầu thích cô đâu?"

Khúc Tích bình thản, vẻ mặt thoải mái, cô nói:

"Anh chứ ai!"

Tất nhiên Khúc Tích không thực sự nghĩ rằng Bùi Nghiêu thích mình.

Cô chỉ muốn chọc tức anh.

Người ta có câu nói gì nào? Gậy ông đập lưng ông.

Nhìn thấy Bùi Nghiêu nhảy dựng lên, Khúc Tích biết mình đã cược đúng.

Phải như thế mới đúng mà, tại sao cứ phải là một mình cô ôm cục tức đó chứ?

Cả bữa ăn là người nông dân Khúc Tích lật mình hát hò, Bùi Nghiêu mặt mày nhăn nhó, có miệng mà không thể nói được.

Sau khi ra khỏi khách sạn, Bùi Nghiêu đi lấy xe, Châu Dị cười mỉm nói với Khúc Tích:

"Cô cân nhắc kỹ về dự án của ông Bùi đi, kiếm tiền chứ không có lỗ đâu.”

Khúc Tích vừa chọc giận Nghiêu xong, tâm trạng đang vui vẻ, ngay cả giọng điệu khi trả lời cũng tốt hơn nhiều:

"Rốt cuộc là sếp Châu đang hát cái điệu gì vậy?"

Châu Dị khoác chiếc áo đang cầm cho Khương Nghênh, cười rồi hào sảng nói:

“Tôi nhường lợi cho sếp Khúc là để có thể nhờ Sếp Khúc nói tốt về tôi với Khương Nghênh.”

Khúc Tích nhướng mày:

“Vậy sao anh Châu cứ cài bẫy tôi hết lần này đến lần khác?”

Châu Dị:

“Rảnh rỗi buồn chán nên tôi muốn xem trò vui ấy mà.”

Khúc Tích: "..."

Con người Châu Dị đúng là thẳng thắn, cởi mở.

Cởi mở đến mức khiến Khúc Tích ôm cả bầu tức tối nhưng cuối cùng chỉ đành đổi lại bằng nụ cười.

Châu Dị nói xong, thấy Khúc Tích im lặng, anh bèn hạ giọng nói:

"Cô Khúc, cô là doanh nhân, có lẽ cô hiểu điều gì là quan trọng trước lợi nhuận.”

Khúc Tích suy nghĩ một chút rồi hỏi:

“Tôi có thể kiếm được bao nhiêu?”

Châu Dị ước tính sơ bộ, đáp:

“Có lẽ dự án này có thể thu được lời cỡ hai năm của công ty của sếp Khúc.”

Khúc Tích không nói nên lời khi nghe điều này.

Khúc Tích vốn dĩ có chút không hài lòng với hành động trước đây của Châu Dị.

Nhưng khi nghe Châu Dị nói, tâm trạng cô lập tức thay đổi.

Dự án có thu nhập có thể bằng thu nhập hai năm của công ty cô ấy!

Không lẽ đây là niềm vui của việc đu bám đại gia?

Chết tiệt, chẳng phải người ta muốn xem trò vui sao? Người ta bỏ nhiều tiền như vậy, muốn xem trò vui thì quá đáng sao?

Tất nhiên là không quá đáng rồi!

Tâm trạng Khúc Tích biến đổi đều hiện lên trên gương mặt cô.

Thấy Khúc Tích nheo mắt cười cười nhìn Châu Dị, thái độ của cô biến chuyển từ “Sếp Khúc” sang nịnh nọt:

"Sếp Châu, nếu anh muốn xem trò vui thì anh nên nói với tôi sớm chứ! Nếu anh nói sớm với tôi, tôi đã phối hợp với anh rồi.”

Châu Dị trêu chọc:

"Cô Khúc quả thực rất thích hợp làm ăn."

Khúc Tích cười nói:

"Nghĩa là sao?"

Châu Dị:

"Sếp Khúc đã thể hiện sinh động câu nói “không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn” trên thương trường.”

Khúc Tích:

"Người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn. Người mà, bất kỳ lúc nào cũng không cần phải chấp nhặt về tiền.”

Châu Dị gật đầu:

“Sếp Khúc giác ngộ cao đó.”

Châu Dị và Khúc Tích đang nói chuyện nửa chừng thì Bùi Nghiêu lái xe tới bậc thềm bấm còi.

Châu Dị mỉm cười với Khúc Tích rồi tạm biệt, Khúc Tích cũng cười nói:

"Sếp Châu, đi cẩn thận nhé.”

Sau khi nói chuyện với Châu Dị, Khúc Tích đưa tay ra hiệu sẽ gọi điện cho Khương Nghênh.

Khương Nghênh mỉm cười:

"Biết rồi.”

Nhìn theo Châu Dị và Khương Nghênh lên xe lái đi, Khúc Tích cầm chìa khóa xe trong tay nhàn nhã đi đến bãi đậu xe.

Ở bên kia, Bùi Nghiêu đang lái xe với vẻ mặt tức tối.

Châu Dị và Khương Nghênh nhìn thấy cả nhưng không ai nói một lời.

Xe chạy được một đoạn, Bùi Nghiêu ngước mắt lên nhìn hai người qua kính chiếu hậu:

“Vợ chồng hai người có chút đồng cảm nào với tôi không vậy? Tôi bị chọc tức như vậy mà hai người không chút an ủi tôi sao?”

Châu Dị nhếch đôi môi mỏng, bình thản nói:

"Sao tôi phải an ủi ông? Chuyện này vốn là lỗi của ông."

Bùi Nghiêu tức giận nói:

"Tôi đã làm sai điều gì?"

Châu Dị:

“Ông cứ nhắc đến người phụ nữ khác trước mặt người thích mình, mà ông không cho phép cô ấy tức giận?”

Bùi Nghiêu: "..."

Châu Dị đưa tay ôm eo Khương Nghênh từ ghế sau, nói tiếp:

“Khúc Tích bị ông chọc tức đến như vậy rồi, vừa rồi lúc ông lấy xe cô ấy có nói với tôi là muốn đầu tư dự án nghỉ dưỡng của ông. "

Bùi Nghiêu cau mày:

"Ông ép cô ấy đúng không?"

Châu Dị giọng bỡn cợt:

"Không phải là ông không hiểu tính tình Khúc Tích, ai có thể ép buộc được? Đó là vì cô ấy lo lắng vấn đề tài chính của ông."

Bùi Nghiêu cười khẩy:

"Tôi thiếu tiền à?"

Châu Dị nghiêm túc nói:

"Có một loại thiếu tiền, đó là người yêu ông cảm thấy ông thiếu tiền. Chuyện này không liên quan gì đến việc ông có thực sự thiếu tiền hay không."

Bùi Nghiêu lớn lên trong một môi trường khác với Châu Dị, anh ngậm thìa vàng từ lúc lọt lòng, có một gia đình hòa thuận, bố mẹ yêu thương nhau, lại thêm có chút nhạy bén trong kinh doanh, có thể nói rằng đó là một hành trình suôn sẻ từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành.

Đây chính là lý do tại sao Bùi Nghiêu dễ bị lừa dối về mặt tình cảm.

Anh luôn được mọi người ngưỡng mộ, tung hô, xung quanh không ai dám lừa dối anh.

Châu Dị nói xong, Bùi Nghiêu vẫn im lặng, vẻ mặt rối rắm.

Hơn một giờ sau, xe tới Thủy Thiên Hoa Phủ.

Châu Dị và Khương Nghênh lần lượt xuống xe, Bùi Nghiêu hạ kính xuống vẫy tay với họ, đạp ga rồi rời đi.

Khi nhìn thấy đuôi xe của Bùi Nghiêu biến mất trong đêm tối, Khương Nghênh mỉm cười và nói:

"Bùi Nghiêu khá đơn giản về tình cảm.”

Châu Dị nghe vậy nói đùa:

"Trí tuệ của ông ấy chỉ dành cho kinh doanh."

Khương Nghênh ngẩng đầu nhìn Châu Dị, trầm tư nói:

"Em rất tò mò, tại sao nhất định phải kết hợp Bùi Nghiêu và Khúc Tích? Chỉ đơn giản là để xem trò vui?”

Châu Dị cụp mắt xuống, hứng thú nói:

"Anh rảnh đến thế sao? Dành nhiều thời gian như vậy chỉ để xem trò vui thôi à?"

Khương Nghênh:

"Vậy anh muốn làm gì?”

Châu Dị nói:

"Lẽ nào em không phát hiện là anh đang nối mối dây tơ hồng giữa hai người  đó?"

Khương Nghênh: Không phát hiện.

Hai người nhìn nhau, Châu Dị đột nhiên nghiêng người hôn lên khóe môi Khương Nghênh.

Khương Nghênh sửng sốt một chút, cô còn chưa kịp phản ứng thì Châu Dị đã kéo tay cô đi vào trong sân.

Ánh trăng khiến hai bóng người trông càng ngày càng cao, Châu Dị cao hơn Khương Nghênh, để có thể sánh ngang cô nên anh sải bước chậm lại.

Hai người đi được vài bước, Châu Dị nói với giọng trầm ấm:

“Khúc Tích là một cô gái tốt. Tuy EQ của ông Bùi không cao, nhưng ông ấy là người rất đáng tin cậy. Anh định đưa họ đến với nhau, nhưng có thành công hay không thì còn phải xem lại họ.”

Khương Nghênh mím môi cười:

“Sao anh không giới thiệu Khúc Tích cho Tần Trữ?”

Châu Dị giọng đùa cợt:

"Khúc Tích nói nhiều quá, sợ ông Tần sẽ bịt miệng cô ấy."

Sau khi về nhà, Khương Nghênh lao vào phòng tắm tắm rửa, Châu Dị ngồi ở đầu giường kiểm tra email công việc.

Châu Dị đang xem qua báo cáo tài chính mới nhất do Sở Tài chính cung cấp, điện thoại di động của Khương Nghênh đặt ở đầu giường chợt rung lên.

Châu Dị nghe thấy quay đầu nhìn lại, màn hình hiện lên tin nhắn.

Bác sĩ Vu: Khương Nghênh, ngày mai cô có thể bắt đầu phối hợp điều trị không?