Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 220: Cô cứ phải thích tôi?




Bùi Nghiêu hỏi một cách nghiêm túc, vẻ mặt bối rối.

Châu Dị dáng vẻ lười biếng tựa vào ghế sô pha, cười nhếch môi:

"Tôi nói dối ông bao giờ?”

Bùi Nghiêu sắc mặt tái nhợt, rít hai hơi thuốc lá dài:

"Tôi đã nói với cô ấy từ lâu rồi, tôi không thích cô ấy, tại sao cô ấy không nghe?"

Châu Dị khẽ nhướng mày:

“Tình cảm mà có thể kiểm soát khống chế được thì trên đời này đã chẳng có nhiều người phát cuồng hoán hận vì tình rồi.”

Bùi Nghiêu quay lại nhìn Châu Dị, chau mày nói:

"Đúng vậy, cũng giống như ông, ông yêu thầm Nghênh Nghênh nhiều năm như vậy, vẫn cứ mặt dày mày dạn mà đeo bám.”

Châu Dị nghe thấy chủ đề liên quan đến mình lại có ý dè bỉu, Châu Dị nhìn Bùi Nghiêu cười nói với nhiều thâm ý:

"Cho nên là tôi nghĩ ông nên đối mặt với tình cảm của Khúc Tích dành cho ông. Dù sao thì tôi cũng thấy Khúc Tích không giống như là những người dễ dàng bỏ cuộc.”

Bùi Nghiêu nghe vậy thì ngơ ngác:

"Không còn cách nào khác nữa sao?"

Châu Dị:

"Hiện thì tôi chưa nghĩ ra cách nào khác.”

Bùi Nghiêu chán nản.

Một giờ sau, Bùi Nghiêu và Châu Dị trở lại phòng bên cạnh.

Khoảnh khắc Khúc Tích nhìn thấy Bùi Nghiêu, cô hoảng sợ đứng bật dậy khỏi ghế sofa.

Do lương tâm cắn rứt, sắc mặt Khúc Tích đỏ bừng, ánh mắt láo liên.

Nhìn thấy biểu hiện của Khúc Tích, Bùi Nghiêu càng tin chắc vào sự nghi ngờ của mình, anh nhìn cô chằm chằm một lúc, vẻ mặt u ám và hỏi cô:

“Cô thích tôi đến vậy sao?”

Khúc Tích vốn lo lắng Bùi Nghiêu sẽ phát hiện ra sự thật và tính sổ cô, nhưng sau khi nghe những lời này, cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt như bị sét đánh.

"Cái… cái gì?"

Khúc Tích lắp bắp hỏi, cho rằng mình đang nghe thấy ảo giác.

Bùi Nghiêu cau mày:

"Cô không cần giả vờ, tôi biết hết rồi."

Khúc Tích:

"Anh biết gì chứ?”

Bùi Nghiêu liếc nhìn Khúc Tích:

"Cái tâm tư bí mật của cô dành cho tôi ấy, lẽ nào cô muốn tôi phải nói ra trước mặt Nghênh Nghênh?”

Khúc Tích bặm môi:

"Tôi… tôi thì có tâm tư gì với anh?”

Bùi Nghiêu có vẻ xấu hổ:

"Tranh thủ lúc nào đó tôi đến gặp bố mẹ cô đi.”

Mỗi câu nói của Bùi Nghiêu đều khiến Khúc Tích sốc và hoảng hốt.

Khúc Tích cảnh giác nhìn Bùi Nghiêu:

"Anh gặp bố mẹ tôi làm gì?”

Bùi Nghiêu ủ rũ nói:

"Tôi còn có thể làm gì nữa? Xin lỗi họ chứ còn làm gì!"

Khúc Tích càng ngày càng bối rối:

"Xin lỗi? Xin lỗi chuyện gì?"

Cuộc trò chuyện giữa hai người chẳng khác nào là ông nói gà bà nói vịt.

Chưa kể hai bên liên quan đều bối rối, ngay cả Khương Nghênh ở bên cạnh cũng thấy sửng sốt.

Khương Nghênh quay đầu nhìn Châu Dị.

Châu Dị kẹp hộp thuốc lá giữa các đầu ngón tay, hình như là hộp thuốc rỗng, nó trở nên biến dạng dưới đầu ngón tay anh.

Cảm nhận được ánh mắt của Khương Nghênh, Châu Dị ngước mắt lên, miệng mỉm cười:

"Sao em?"

Khương Nghênh bước về phía Châu Dị, hạ giọng hỏi nhỏ:

“Anh đã nói gì với Bùi Nghiêu?”

Giọng nói của Châu Dị trầm ấm dễ nghe:

“Thuật lại tình cảm của anh dành cho em.”

Khương Nghênh không thể nào hiểu được: "?"

Châu Dị:

“Nhưng anh đã đổi nhân vật chính của câu chuyện thành cậu ấy và Khúc Tích.”

Khương Nghênh: "..."

Nhìn biểu hiện của Bùi Nghiêu lúc này, có thể dễ dàng đoán được là trong câu chuyện Châu Dị kể cho anh nghe, chắc chắn người yêu mà không được đáp là Khúc Tích.

Khương Nghênh mím môi, im lặng, trong lúc nhất thời không biết nên thông cảm cho Khúc Tích hay Bùi Nghiêu hơn.

Châu Dị nói xong, Khương Nghênh không trả lời, anh bèn đưa tay ôm eo cô, trầm giọng nói:

"Vợ, anh có ý tốt mà."

Khương Nghênh mỉm cười ngượng ngùng:

"Em đúng là phải thay mặt Khúc Tích và Bùi Nghiêu cảm ơn anh."

Châu Dị cười lớn:

“Em cảm ơn thế nào đây?”

Khương Nghênh quay đầu lại và nhìn Châu Dị:

"Làm sao anh có thể một bụng mưu mô mà vẻ mặt lại nghiêm túc đến vậy?"

Châu Dị suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời:

"Có lẽ là bẩm sinh?”

Khương Nghênh im lặng.

Trong khi Khương Nghênh và Châu Dị ở bên này trò chuyện thì Khúc Tích và Bùi Nghiêu ở bên kia trở nên căng thẳng.

Khúc Tích trông như sắp phát điên vì bị Bùi Nghiêu giày vò.

Bùi Nghiêu cũng không khá hơn là bao, vẻ mặt anh như thể đang tự hỏi Khúc Tích “sao cô không biết hay dở gì hết vậy”.

Khúc Tích nói:

"Nếu anh có ý kiến gì với tôi thì cứ nói thẳng với tôi. Tại sao lại gặp bố mẹ tôi?"

Bùi Nghiêu tức giận:

"Tại sao tôi phải gặp bố mẹ cô lẽ nào cô không biết?”

Khúc Tích đầy bối rối:

"Tôi thì biết gì?”

Bùi Nghiêu nhìn Khúc Tích một cách trịch thượng, một lúc lâu sau, anh nghiến răng nghiến lợi nói:

"Dòm ngó bạn trai của em họ mình, rồi tìm mọi cách để phá đám chiếm đoạt thì rất đẹp đẽ sao?”

Khúc Tích: "..."

Khúc Tích cảm thấy bản thân hiện giờ không phải là tai có vấn đề mà là não đang gặp sự cố.

Nếu không thì làm sao các tế bào thần kinh trong não của cô lại có thể nhận được tín hiệu đáng sợ như vậy.

Dòm ngó bạn trai của em họ?

Còn tìm mọi cách để phá đám chiếm đoạt.

Thấy Khúc Tích sửng sốt mà im lặng, Bùi Nghiêu nhận ra ngữ điệu của mình quá nặng nề, có thế nào thì đối phương cũng là một cô gái, anh bèn hạ giọng, nói từ từ chậm rãi:

“Tình cảm thì đúng là khó kiểm soát, nhưng cô cũng nên khắc chế một chút, tôi với em họ cô chắc chắc là từ giờ về sau sẽ chia tay rồi, nhưng thực sự là tôi không có tình cảm với cô.”

Khúc Tích: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu?

Bùi Nghiêu:

"Em họ cô chắc chắn sẽ nói với bố mẹ cô về tình cảm của cô dành cho tôi, cô yên tâm, cô dù sao cũng là bạn của Nghênh Nghênh, tôi sẽ giải thích rõ ràng với bố mẹ cô.”

Khúc Tích: Cảm ơn anh quá đi mất!

Bùi Nghiêu nói xong, thấy Khúc Tích vẫn im lặng thì mặt tối lại:

"Cô không chịu nói gì là sao? Cô cứ nhất định phải thích tôi sao?”