Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 216: Đối xử tốt với anh




Vẻ mặt Châu Dị từ nham hiểm chuyển sang thuần khiết ngây thơ, rồi gió xuân lãng đãng chỉ trong chốc lát.

Trợ lý Trần nhìn thấy thế, không khỏi nhếch môi mỉm cười.

Vậy là dỗ xong rồi?

Châu Dị nhìn giao diện trò chuyện trên điện thoại, cong đôi môi mỏng, gõ một dòng chữ khác: Cà phê có ngon không?

Khương Nghênh trả lời: Lát nữa về em sẽ mang cho anh một cốc.

Châu Dị hơi nhướng mày, trong đôi mắt hoa đào tràn đầy ý cười.

Không khí trong văn phòng yên tĩnh một lúc, Châu Dị ngước mắt nhìn trợ lý Trần:

"Trần Triết."

Trợ lý Trần miễn cưỡng nở cười nói:

"Sếp Châu nói đi ạ.”

Châu Dị đưa tay xoa xoa cằm:

“Cậu có cảm thấy hình như giờ vợ tôi có chút thích tôi không?”

Trợ lý Trần thầm nghĩ: Không có.

Nhưng anh vẫn nói:

“Em đã nhận ra từ lâu rồi, hình như không chỉ là một chút đâu.”

Nụ cười của Châu Dị càng sâu hơn: "Thật sao?"

Trợ lý Trần đáp với giọng chắc nịch: “Thật.”

Bên kia, trong quán cà phê, Châu Diên cầm cốc cà phê bằng hai tay, ngồi đối diện với Khương Nghênh, sau nhiều lần chơi bài tình cảm thất bại, anh hít một hơi thật sâu nói:

"Nghênh Nghênh, dạo này em với Dị vẫn ổn chứ?”

Khương Nghênh cười nhẹ:

"Về phương diện nào ạ?"

Châu Diên nghẹn giọng, đột nhiên không nói nên lời.

Khương Nghênh thấy anh im lặng, khuấy cốc cà phê trước mặt mình và chủ động lên tiếng:

“Ngoại trừ thỉnh thoảng anh ấy có chút bám người thì những chuyện khác đều tốt cả.”

Châu Diên nghe vậy, tay đang cầm cốc cà phê chợt siết chặt.

Khương Nghênh dứt lời, ánh mắt cô nhìn vào quai hàm đang căng cứng của Châu Diên, nhấp một ngụm cà phê trước mặt, cười nói:

"Anh cả có chắc là hôm nay tìm em không có việc gì không?”

Châu Diên nói:

“Không có gì nghiêm trọng.”

Khương Nghênh là một người thông minh, và Châu Diên cũng vậy.

Thấy bài tình cảm gia đình không có tác dụng với Khương Nghênh, Châu Diên lo lắng sẽ sinh ra rắc rối nên không dám dùng nữa mà tự tìm lại thể diện cho mình.

Châu Diên nói xong, không nghe Khương Nghênh trả lời, bèn tiếp tục nói:

"Em biết Phùng Hồng Hiên không?”

Khương Nghênh khẽ mỉm cười:

"Em biết."

Châu Diên nói:

"Em có biết anh ta gặp chuyện gì không?"

Khương Nghênh gật đầu nói:

"Lúc ăn trưa em có nghe nói là anh ta bị đuổi rồi?”

Vẻ mặt Châu Diên chợt tối sầm:

“Không chỉ bị sa thải, mà còn không tìm ra anh ta.”

Khương Nghênh:

“Anh không gọi cảnh sát sao?”

Hôm nay Châu Diên hẹn gặp Khương Nghênh là anh vốn muốn biết xem Phùng Hồng Hiên đang bị giam giữ ở đâu.

Nhưng Khương Nghênh lại tỏ ra bình tĩnh và thờ ơ, như thể cô thực sự không biết gì về Phùng Hồng Hiên.

Châu Diên ngập ngừng một chút, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Khương Nghênh:

"Nghênh Nghênh, chúng ta đều là người một nhà, nên anh cũng không vòng vo với em. Phùng Hồng Hiên là người được ông nội sắp xếp ở Châu Thị Media. Bây giờ anh ta đã mất tích, sẽ rất khó giải thích với ông.”

Khương Nghênh uống hơn nửa cốc cà phê rồi nói:

"Nhân viên cũ mất tích. Việc duy nhất mà Châu Thị Media có thể làm là hợp tác với cảnh sát điều tra. Những chuyện còn lại, thì bọn em không thể giúp được."

Châu Diên:

“Thật ra anh nghi ngờ là Dị…”

Châu Diên chưa kịp nói xong, Khương Nghênh đã cắt ngang:

"Anh cả, anh Dị là một doanh nhân nghiêm túc, vả lại Phùng Hồng Hiên còn là người do chính ông nội sắp xếp ở Châu Thị Media. Em tin anh ấy sẽ không làm điều gì ngu ngốc."

Châu Diên: "..."

Cho đến khi uống xong cà phê, Châu Diên vẫn không moi được một lời nào từ miệng Khương Nghênh.

Cuối cùng, Khương Nghênh kết thúc cuộc trò chuyện với lý do công ty còn việc phải giải quyết.

Sau khi ra khỏi phòng riêng, Khương Nghênh đi đến quầy lễ tân lấy ví ra quẹt thẻ, Châu Diên bước đến trước mặt cô và nhắc:

“Nghênh Nghênh, anh đã thanh toán rồi.”

Khương Nghênh quay đầu nhìn Châu Diên cười nói:

"Em mua cà phê cho anh Dị.”

Châu Diên: "..."

Hơn mười phút sau, Châu Diên vẻ mặt u ám bước đến một chiếc Bentley bên đường, khom lưng định lên xe.

Từ tòa nhà văn phòng Châu Thị Media ở đối diện, Châu Dị lấy kính viễn vọng nhìn sang, khóe môi nở nụ cười chế giễu.

Châu Dị thoáng nhìn rồi hạ kính, ngay sau đó cửa văn vang lên tiếng gõ từ bên ngoài.

Châu Dị không nói gì, tay kéo cà vạt ở cổ, để lộ xương quai xanh thấp thoáng.

Bước đến cửa, Châu Dị một tay đặt lên khung cửa, một tay mở cửa, tư thế tao nhã nhưng lười biếng, cố ý hạ giọng:

"Vợ..."

Châu Dị còn chưa kịp nói "vợ", đã đối mặt với trợ lý Trần đang bê cà phê ngoài cửa với vẻ mặt hoảng hốt.

"Sếp… sếp Châu.”

Trợ lý Trần run rẩy nói.

Sự dịu dàng trong mắt Châu Dị tiêu tan nhanh chóng:

"Trần Triết."

Trợ lý Trần như sắp khóc:

“Mợ mua  cà phê cho anh.”

Châu Dị cụp mắt nhìn thoáng qua cốc cà phê Trợ lý Trần đang cầm, sau đó đưa tay nhận lấy:

"Cô ấy đâu?"

Trợ lý Trần:

“Tôi nghe nói mợ đến phòng Tuyên truyền.”

Châu Dị lạnh lùng hỏi:

“Cô ấy đến đó làm gì?”

Trợ lý Trần cảm nhận được ánh mắt Châu Dị có đôi chút trấn áp, anh nuốt khan rồi nói:

“Hình như là đi bàn về dự án phúc lợi công cộng.”

Trợ lý Trần nói xong, Châu Dị vẫn im lặng, nhấp một ngụm cà phê rồi nói:

"Công ty luôn coi trọng dự án này, ngay cả tổng công ty cũng rất xem trọng."

Trợ lý Trần lập tức hiểu ra:

"Em nghĩ với dự án quan trọng thế này, anh cũng nên tham gia.”

Châu Dị: "Có thích hợp không?"

Trợ lý Trần:

“Thích hợp chứ! Vừa khéo có thể cho thấy là chuyện gì anh cũng muốn đích thân tham gia.”

Trợ lý Trần nói xong, nhìn nụ cười khó hiểu của Châu Dị, tự dưng thấy lạnh sống lưng.

Ngay lúc trợ lý Trần đang suy nghĩ xem mình có nói sai hay không thì Châu Dị đã đưa tay vỗ nhẹ vào vai anh:

"Trần Triết, ở Châu Thị Media, cậu là nhân viên mà tôi đánh giá cao nhất. Cậu có tiền đồ đấy!”

Trợ lý Trần: "..."

Tôi tin anh có mà bán lúa giống.

Khi Châu Dị cùng trợ lý Trần xuất hiện ở phòng Tuyên truyền, trưởng phòng đang đập bàn la lối với Khương Nghênh.

“Các dự án công ích lần trước là tôi đã nhịn lắm rồi, lần này nói gì đi nữa cũng phải cho phòng chúng tôi cơ hội lộ diện.”

"Cũng chỉ là giảng bài cho đám trẻ đó thôi mà? Phòng tuyên truyền chúng tôi lúc nào cũng có thể tìm ra người, có ai chẳng phải là có đẳng cấp của nghiên cứu sinh không? Chút chuyện nhỏ này mà chúng tôi còn không thể làm tốt sao?”

"Trưởng phòng Khương, tất cả đều là vì công ty. Các cô muốn cống hiến cho tương lai tươi sáng của công ty, phòng Tuyên truyền chúng tôi cũng muốn mà!"

Trưởng phòng tuyên truyền tên là Phó Thanh, mới nhậm chức chưa đầy nửa năm, nghe nói cô là dì của một quản lý cấp cao nào đó của tổng tập đoàn Châu Thị.

Do có người chống lưng, về cơ bản Phó Thanh đã đi ngang về tắt trong sáu tháng nhậm chức tại Châu Thị Media.

Khương Nghênh chưa từng tiếp xúc với cô ta trước đây nên tai nghe thì bỏ qua chứ không coi trọng điều đó.

Nhưng hôm nay vừa gặp thì nên nói thế nào nhỉ?

Ừ thì… nhân phẩm không được như nghe nói.

Phó Thanh sau khi lớn lối, tự cho mình có khí thế áp đảo Khương Nghênh và trưởng phòng dự án, khoanh tray trước ngực, tựa vào bàn họp:

"Trưởng phòng Khương, trưởng phòng Ngô, hai người nghĩ thế nào về đề nghị của tôi?”

Ánh mắt Trưởng phòng Ngô hiện lên sự mỉa mai, rõ ràng là xem thường Phó Thanh:

"Trưởng phòng Phó chuẩn bị để mình lộ diện à?”

Phó Thanh bị nói trúng tim đen cũng không bực bội:

“Tôi vừa nhậm chức nửa năm, giờ cũng sắp cuối năm rồi, cũng phải cho sếp Châu thấy năng lực của tôi chứ!”

Quản lý Ngô cười khẩy quay lại nhìn Khương Nghênh.

Vẻ mặt của Khương Nghênh vẫn vô cùng bình thản, xoay xoay chiếc bút đang kẹp giữa hai ngón tay:

"Được, tôi đồng ý."