Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 212: Nghe lời




Cuộc trò chuyện giữa Châu Dị và Khương Nghênh rất tự nhiên.

Giống như đang nói về hương vị món cá ngọt do chị Trương nấu tối nay.

Phùng Hồng Hiên đang nằm trên sàn nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người thì sợ hãi nuốt nước bọt, mắt mở trừng trừng, tay chân bị trói run rẩy.

Châu Dị thắt cà vạt, bước lên phía trước, liếc nhìn Phùng Hồng Hiên, rồi chuyển ánh mắt về phía hai vệ sĩ đã đưa Phùng Hồng Hiên tới đây:

"Lát nữa dọn dẹp phòng khách của tôi sạch sẽ rồi hẵng đi."

Hai vệ sĩ đứng yên bất động, một người trong số họ trả lời:

"Sếp Châu, luật sư Tần bảo anh tính tiền rửa xe."

Châu Dị nhướng mày:

“Tôi bảo cậu ấy đưa người đến à?”

Vệ sĩ nói:

“Anh Tần nói, có thể giết kẻ sĩ nhưng không được sỉ nhục họ.”

Châu Dị cười khẩy nói:

“Trên đời này có người thì yêu, có người thì ngoại tình, mà cũng có người góa bụa từ đầu năm đến cuối năm.”

Vệ sĩ:

“Chúng tôi sẽ truyền đạt lời của anh đến anh Tần trung thực.”

Châu Dị dò xét toàn thân người vệ sĩ đang nói:

"Cậu tên gì?"

Vệ sĩ do dự vài giây rồi trả lời:

"Anh cứ gọi tôi Tiểu Cửu là được."

Đôi môi mỏng Châu Dị mỉm cười:

"Về rồi nói với ông Tần nhé, cứ nói là tôi nói, sau này cậu sẽ theo tôi.”

Vệ sĩ sửng sốt, đồng ý:

"Được."

Tất cả thuộc hạ của Tần Sở đều biết mối quan hệ giữa Châu Dị và Tần Sở.

Họ đã là bạn bè nhiều năm, Châu Dị giúp đỡ Tần Sở ngoài sáng, còn Tần Sở giúp đỡ Châu Dị trong tối.

Không phải anh em ruột thịt nhưng tốt hơn anh em ruột thịt.

Người có tính tình lạnh lùng như Tần Sở hôm nay lại có thể làm những chuyện trẻ con như vậy với Châu Dị và Bùi Nghiêu.

Rõ ràng đối phương đã giúp anh cắt bỏ u nhọt, nhưng cứ phải đấu võ mồm vài câu, rồi đôi co như vậy.

Châu Dị nói chuyện với vệ sĩ xong bèn đi về phía ghế sô pha.

Chị Trương ra khỏi bếp với món cá ngọt và đến chỗ Khương Nghênh, bê hai tay đưa cho cô:

"Mợ, hơi nóng, hay là đặt lên bàn cho nguội một chút?”

Khương Nghênh đưa tay đón lấy:

"Không sao đâu."

Chị Trương nghe vậy bèn đưa chiếc bát về phía trước, thấy sắp chạm vào đầu ngón tay của Khương Nghênh, Châu Dị lập tức đưa tay ra, đẩy tay Khương Nghênh ra rồi cầm lấy.

Khương Nghênh ngẩng đầu nhìn anh.

Châu Dị khuấy tô cá vài lần, múc một thìa, kề trước miệng thổi rồi đưa đến môi Khương Nghênh:

“Em nếm thử đi.”

Khương Nghênh không cử động hay lên tiếng.

Châu Dị chợt cười nói:

"Không có nước bọt đâu."

Khương Nghênh nói:

“Để em tự ăn.”

Châu Dị: "Nóng đó."

Khương Nghênh và Châu Dị khựng lại một lúc, ước chừng một phút sau, Phùng Hồng Hiên đang nằm trên sàn vặn mình, nhìn Khương Nghênh với ánh mắt mong đợi:

"Trưởng phòng Khương, tôi bị oan, tôi hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, nể mặt tôi là đồng nghiệp, cô hãy xin sếp Châu giúp tôi với.”

Bầu không khí ngượng ngùng ban đầu bị phá vỡ bởi giọng nói đột ngột của Phùng Hồng Hiên.

Không còn ngượng ngùng nên bầu không khí ám muội cũng theo đó tan biến.

Châu Dị đẩy đầu lưỡi chạm vào hàm trong, lấy lại chiếc thìa đưa cho Khương Nghênh, đưa vào miệng nhấp một ngụm, sau đó chậm rãi đặt bát canh lên bàn.

Phùng Hồng Hiên thấy vậy, tim đập thình thịch.

Châu Dị điều chỉnh tư thế ngồi, tập trung vào Phùng Hồng Hiên, giọng nói lạnh như băng:

"Tiểu Cửu, bình thường Tần Sở đối xử thế nào với người lắm lời?"

Tiểu Cửu mặt vô cảm trả lời:

“Anh Tần thì tùy duyên thôi.”

Châu Dị: "Hả?"

Tiểu Cửu nói:

"Khi anh ấy không vui, thì giết chết đối phương luôn. Khi vui, thì sẽ giữ mạng đối phương, chỉ làm cho hắn câm thôi."

Châu Dị lạnh lùng nói:

“Cậm cảm thấy giết hắn thì thích hợp hay làm hắn câm thích hợp?”

Tiểu Cửu suy nghĩ một chút rồi trả lời:

"Không có cái nào thích hợp cả. Giết hắn thì sẽ làm bẩn nhà anh, còn làm hắn câm thì sau đó anh cần người đứng ra chỉ kẻ đứng sau. Nếu như anh thực sự thấy tức giận thì anh ta đã bị phế hết một chân rồi, tôi sẽ giúp anh phế chân còn lại.”

Tiểu Cửu năm nay hai mươi lăm tuổi, tuổi cũng không lớn lắm nhưng lời nói và việc làm đều rất điềm tĩnh, lão luyện.

Tiểu Cửu dứt lời, yên lặng chờ đợi câu trả lời của Châu Dị.

Ánh mắt Châu Dị tối sầm, đang chuẩn bị mở miệng thì nghe thấy Khương Nghênh nói:

"Tiểu Cửu, mang người về giao lại cho luật sư Tần đi.”

Khương Nghênh nói xong, nhìn Châu Dị, mím môi nói:

"Em mệt rồi, anh có muốn nghỉ ngơi không?"