Vứt Đi Nương Nương

Chương 87




Cái tin Văn nương nương đối ẩm cùng Thôi công tử tại tây viên, sau đó nhị điện hạ nhìn thấy hạ lệnh cho Thôi công tử mang Văn nương nương quay về đông viên nhanh chóng truyền đi khắp trong và ngoài phủ nhị hoàng tử.

Mấy ngày trước đây mọi người còn tưởng rằng Văn nương nương được đại hoàng tử ưu ái, chưa từng nghĩ tới chuyện được Phương công tử ôm về tận nhà, bây giờ lại bị nhị hoàng tử đoạt lại. Rốt cuộc, Văn nương nương vẫn muốn quay trở về trong vòng tay của nhị điện hạ sao?

Khắp phủ nhị hoàng tử tràn ngập không khí quỷ dị.

Nhưng mà không hiểu vì sao Văn nương nương nằm trong phòng suốt ba ngày ba đêm; mà trong ba ngày này nhị điện hạ không hề tới thăm nàng. Lời đồn “một lần nữa được sủng” nhanh chóng bị bóp nát. Tuy nhiên, Thôi công tử thường xuyên tới thăm Văn nương nương lại không thể tị hiểm. Tình hình trước mặt thật sự khiến ọi người xunh quanh cảm thấy kỳ quái vô cùng.

Ba ngày, Mục Tiểu Văn nằm ở trên giường, lúc tỉnh lại khó khăn lắm mới mở mắt nổi, Thôi Minh Vũ ngồi một bên không nói gì, nha hoàn hầu hạ cũng không có phản ứng. Nàng khẽ mở mắt một chút rồi lại im lặng thiếp đi.

Sự hỗn loạn trong lòng nàng không hề giảm đi, không biết tới khi nào mọi thứ mới có thể trở lại bình thường.

Khi nhắm mắt lại ngủ thêm một lần nữa, bỗng nhiên nàng thấy mình trở lại thời hiện đại. Nghi hoặc nhìn chung quanh nàng phát hiện nơi này.. chính là bệnh viện, căn phòng trắng toát, thậm chí nàng ngửi được cả mùi thuốc sát trùng. Nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, nàng chỉ thấy chính mình nằm hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh, mẹ nàng đang ngồi khóc hu hu bên cạnh.

Mắt mẹ lõm sâu thâm quầng, mái tóc đen giờ đã lấm tấm nhiều sợi bạc. Mũi Mục Tiểu Văn chợt cay cay chua chua, nàng vươn tay ra muốn chạm vào đầu mẹ nhưng lại hoảng sợ phát hiện tay như vô hình xuyên thấu qua đầu của mẹ.

Nàng còn chưa kịp phản ứng thì địa điểm đã thay đổi. Lần này vẫn là bệnh viện, nhưng là bệnh viện tâm thần, chính nàng đang bị mấy cô y tá xoay quanh đánh đá, trong miệng không ngừng hô lên: “Kẻ nào dám lớn mật như vậy, ta là nhị hoàng tử phi!”. Mục Tiểu Văn bỗng dưng bng tỉnh, này .. này.. không phải là nàng sao… Mộc Tiểu Văn?!

Nàng vươn cánh tay run rẩy ra nhưng trước mắt lại có biến hóa, lần này là một bãi cỏ xanh ngắt. Mộc Tiểu Văn ngồi trên xe lăn, ánh mắt dại ra, mà một bên là mẹ đang không ngừng nhẹ giọng nói chuyện, vừa nói nước mắt vừa chảy xuống. Mục Tiểu Văn nhìn bộ dáng của mẹ cứ như già thêm mười tuổi, đau đớn cứ như những ngọn dao sắc nhọn đâm vào ngực nàng, nước mắt cứ thế chảy xuống không ngưng được.

Rồi tiếp đó là những cảnh ngắt quãng, bộ dáng Mộc Tiểu Văn hoảng sợ đối diện với chiếc ti vi; tay Mộc Tiểu Văn nắm chặt lấy tay mẹ của nàng, hai người đang đi trên đường; rồi cả bộ dạng của nàng ấy khi không biết phải làm sao để mặc một chiếc áo phông ngắn tay vào người.. .. ..

Tiếp tục là cảnh nàng ấy cắn môi mở ra những cuốn sách để tìm hiểu về thế giới này; cảnh nàng run rẩy nhấn cái nút máy giặt quần áo; cảnh nàng mặc một chiếc váy đi dạo trên đường; rồi cảnh nàng bắt đầu mặt mang mỉm cười mà ngồi trước mặt mọi người đánh đàn.

Những cảnh tượng cứ t quãnh giống như một cuốn phim, một màn lại một màn thoáng hiện lên bên người Mục Tiểu Văn khiến nàng sợ hãi, kinh ngạc tới mức quên cả thở.

- Tiểu Văn! – bên tai có tiếng người vang lên, giọng nói này…chính là của nàng? Run run tìm kiếm xung quanh thì Mục Tiểu Văn nhận ra mình đang ở trong một thư viện, Mộc Tiểu Văn đang đang ngồi dùng ngón tay vuốt ve vài dòng chữ, mỉm cười, lời nói nhỏ nhẹ. Mục Tiểu Văn chậm chậm bước tới thì phát hiện vài dòng chữ kia chính là tên của mình. Không hiểu sao trong lòng nàng có một cỗ ấm áp lưu động. Nàng vươn tay chạm vào tay Mộc Tiểu Văn. Thân thể Mộc Tiểu Văn dường như run lên, nàng ấy nghi hoặc mà nhìn chung quanh. Kinh nghiệm này nàng đã từng trải qua, là sợ hãi, là bất an.. Mọi thứ lại bay nhanh tới, thoáng hiện ra trong đầu Mục Tiểu Văn.

Thế giới hiện đại đối với Mộc Tiểu Văn mà nói thì đây chính là một thế giới hoàn toàn xa lạ, kỳ quái và kinh khủng. Hoàn toàn trái ngược với Mục Tiểu Văn, nàng ấy không chỉ phải thích ứng với thói quen của một cuộc sống mới mà còn chứng kiến những quy củ hàng ngàn năm trước bị phá vỡ hoàn toàn, những quan niệm nhân sinh quan, thế giới quan lạ lẫm.

Súng bái quỷ thần, tự do bình đẳng, một vài tín ngưỡng bị phá bỏ, một vài tư tưởng mới được thành lập. Nơm nớp lo sợ đi đến cầu thần thánh mỗi khi làm gì đó hoặc phạm phải điều sai trái, chịu đựng đủ mọi chỉ trích, nhận xét mà tiếp nhận một quan niệm mới.

Lịch sử, chính trị, văn hóa, xã hội… vết thường trôi qua, cuối cùng nàng ấy cũng đứng lên được và cố lấy dũng khí tiến vào thế giới này. Thậm chí nàng ấy bắt đầu biết xem những bộ sách sử kinh điển…

Mục Tiểu Văn cảm giác thấy sự bất an của nàng ấ, trong lòng nảy lên một trận kích động. Còn hơn cả nàng ấy, bản thân nàng cũng từng cảm thấy bất lực, nhỏ bé trong chính thế giới của mình nữa là.

Lại có một hình ảnh hiện ra. Sau khi một người con trai đi lướt qua, Mộc Tiểu Văn ngây người. Người con trai thực sự rất đẹp trai, trông rất giống Lý Vân Thượng, mới chỉ có như vậy mà Mộc Tiểu Văn đã ngây ngốc đứng đó rồi!

- Không, không được! – Mục Tiểu Văn nhịn không được mà gọi thành tiếng. Ngươi đã quên vì sao mình lại nhảy xuống vực núi sao? Ngươi lại muốn chính mình bị tổn thương một lần nữa ư?

Thế nhưng Mộc Tiểu Văn quay đầu mỉm cười, nụ cười tươi tắn tràn đầy sức sống và kiên cường. Tiếp theo, nàng ấy không chút do dự mà đuổi theo người con trai.

- Không được!

Mục Tiểu Văn ngồi bật dậy, mồ hôi túa ra đầm đìa. Thoáng thấy bên giường có người ngồi, nàng hét lên một tiếng, vội vàng nắm lấy chiếc chăn quấn quanh người mình rồi lùi nhanh vào phía góc giường.Thôi Minh Vũ thản nhiên cười:

- Mơ thấy ác mông sao?

Mục Tiểu Văn mở to hai mắt nhìn hắn một hồi lâu mới tỉnh táo lại. Đúng rồi, đây không phải là thế giới kia. Tại sao nàng lại mơ thấy giấc mộng này? Rốt cuộc là mơ hay là sự thật? Mục Tiểu Văn cũng đã xuyên qua rồi sao?

Hình anh trong cơn mơ rõ ràng đến như vậy, trong lòng Mục Tiểu Văn vẫn không thể nào tin nổi. Nếu như là thật.. vậy thì mẹ của nàng biến thành mẹ của người khác, Mộc Tiểu Văn đã thay thế vị trí của nàng, nàng… nàng có muốn trở về cũng không được nữa rồi!

Mà nếu đó có phải sự thật hay không thì nàng cũng không thể trở về nữa rồi. Nghĩ tới việc này, lòng nàng thật sự thanh tỉnh, rõ ràng.

Từ ngày rơi xuống nước, tinh thần của nàng bắt đầu hỗn loạn, sa sút. Vợ của Phương Mặc, sự ôn hòa tốt bụng của Lý Vân Hạ, Lý Vân Thượng lại một lần nữa dung túng cho Thạch Lan, tiếp đó là hành vi của Dực nhi, lời thổ lộ của Phương Mặc. Hình như mọi chuyện tích tụ lại một chỗ, rốt cuộc nàng không thể chịu đựng nổi khi mọi thứ nổ tung ra và tình hình trở nên hỗn loạn.

Hình ảnh trong mơ mặc dù hư ảo nhưng cũng kéo nàng quay về với thực tại và đầu óc cũng sáng suốt hơn rất nhiều.

Đối mặt với sự thật đầy khó khăn và cay nghiệt, Mục Tiểu Văn đã mỉm cười kiên cường nói cho nàng biết mình nên làm cái gì. Cho dù từng nếm qua tổn thương nhưng Mộc Tiểu Văn vẫn không hề sợ hãi mà vẫn kiên cường đuổi theo. Nếu vậy thì nàng cũng có thể làm được!

Một khi tinh thần được sốc lại thì mọi chuyện trong mấy ngày qua trở nên rõ ràng vô cùng. Nguyệt Cơ vào phủ, Dực nhi phát hiện chân tướng, Phương Mặc thổ lộ tâm ý. Lẳng lặng ngồi đó, bàn tay nàng siết chặt lại tớ mức đầu ngón tay bấm vào thịt khiến đau đớn, càng đau càng tỉnh.

Ngẫm lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra với mình, đột nhiên nàng mỉm cười, bởi vì có một suy nghĩ chợt nhảy vào trong đầu nàng, tựa như một con đao sắc bén chặt đứt hết tất cả hỗn loạn, tê dại bấy lâu nay. Nàng còn chưa ngẫm nghĩ thì cái suy nghĩ kia đã bành trướng, phát triển chắc chắn tới mức không thể nào suy chuyển sau đó chiếm cứ toàn bộ trí não nàng.

Nàng phải đi, phải rời khỏi cái nơi phức tạp này mà đón chào một thế giới rộng lớn bên ngoài để được tự do tự tại.

Nếu không nhờ giấc mơ này thì nàng có thể vẫn còn chao đảo trong mớ bòng bong hỗn loạn, còn sợ hãi không dám đối diện với mong muốn của chính mình. Hôm nay, Mộc Tiểu Văn đã nhắc cho nàng nhớ! Nàng phải rời khỏi nơi này!

Cái suy nghĩ này làm cho tâm tình nàng bị kích động thực sự, qua một hồi lâu nàng mới lấy lại được bình tĩnh. Kỳ thật, nàng muốn hỏi một chút xem Mộc Tiểu Văn có hận Lý Vân Thượng hay không, nhưng đáng tiếc là giấc mơ ngắn quá.

Hấp một ngụm khí, hô nhẹ một tiếng, Mục Tiểu Văn khẽ mỉm cười muốn xuống giường; lúc này nàng mới giật mình liếc nhìn tới người nãy giờ ngồi bên cạnh đã bị nàng lãng quên mất, có lẽ nãy giờ nàng đã tặng miễn phí cho hắn một chiếc ghế ngồi xem vẻ mặt đầy biến ảo kỳ quái của nàng.

Thôi Minh Vũ tự tiếu phi tiếu:

- Chưa bao giờ ta lại biết vẻ mặt của một người sẽ biến đổi phức tạp tới như vậy.

Mục Tiểu Văn như muốn phát hỏa, nghĩ tới chuyện bị hắn ngồi xem từ đầu tới cuối nàng có cảm giác mình bị hắn xâm phạm vào thế giới riêng tư. Nàng ôm chặt lấy chiếc chăn rồi nói như người bị hụt hơi vậy:

- Sao ngươi lại vào đây?

- Biết thẹn thùng rồi sao? Không biết là người nào ôm lấy người khác không chịu buông ra! – Thôi Minh Vũ cười mà như không cười.

Mục Tiểu Văn sực nhớ tới cảnh tượng mình say rượu, mặt thoáng cái đỏ bừng lên:

- Ngươi nói bậy, sao ta có thể ôm ngươi chứ?! – mặc dù lúc ấy hỗn loạn nhưng nàng muốn đãi rượu hắn nhưng nàng theo không có kịp, nếu tửu lượng không quá kém thì nàng cũng không lâm vào cái tình trạng này.

- Ta là nói nhị điện hạ! Ngươi ôm lấy hắn rồi còn nói thích hắn! – Thôi Minh Vũ cố ý ngạc nhiên, mắt híp lại chăm chú quan sát nàng. Đúng như hắn đoán, mặt của nàng nháy mắt đã đỏ au lên rồi.

- Sao có thể như vậy? – cơ hồ nàng đang rống lên. Nàng căn bản là không hề thích Lý Vân Thượng! Nhưng sau một khắc mất bình tĩnh thì nàng cũng sực nhớ ra tình cảnh lúc đó, cây ngay không sợ chết đứng, vẻ mặt thoáng cái lại trở nên cứng rắn, mạnh mẽ đồng thời cũng nóng bốc lên.

- Người ta nói sau khi uống rượu say thì thường nói ra những lời thật lòng… – trên mặt Thôi Minh Vũ có chút trêu đùa, hắn muốn thử thăm dò một chút.

- Cái này… – Mục Tiểu Văn nhức đầu, nàng làm sao nói với hắn đây? Có lẽ ở cổ đại những lời này là cái gì đó rất tế nhị, ẩn ý nhưng thời hiện đại thì dù không có việc gì cũng có thể ôm lấy người bạn tốt mà hét lên “Tôi thích bạn”, hoặc chỉ là ôm một nàng búp bê vải, ôm một chú cún nhỏ thì cũng nói được những lời này. Huống chi là say rượu, nhìn ai mà chẳng thành có mị lực, có một anh chàng vô cùng đẹp trai, khôi ngô đứng trước mặt đương nhiên là muốn đụng chạm, sàm sỡ một chút cho biết mùi chứ! (giang hồ, mê… hí hí)

Trong giấc mơ, lúc nhìn thấy Mộc Tiểu Văn đuổi theo hình bóng kia, nàng phá bản thân nàng thật sự không muốn dính líu tới Lý Vân Thượng chút nào. Nếu có quan hệ gì đó thì rất là phức tạp và cái này không phù hợp với nàng.

Hơn nữa, cảm giác mà nàng đối với Lý Vân Thượng thay vì nói thích thì nói chính xác hơn là nàng bị cái vẻ bề ngoài của hắn hấp dẫn mà thôi. Vả lại, tâm tư nàng một phần vì muốn báo thù cho Mộc Tiểu Văn nhưng cũng có vài phần nàng muốn hắn thích nàng. Bỏ đi, Lý Vân Thượng chỉ là một người qua đường, bình thường không có việc gì làm nên lấy ra coi cho sướng con mắt thôi, chỉ có vậy là cùng!

Muốn nghĩ thông suốt không khó chỉ là lúc nàng là chính thê của hắn, không tự chủ mà cứ cho rằng mình được hắn thích. Hôm nay nghĩ lại thì thấy mọi thứ chẳng còn có ý nghĩa gì nữa.

- Nói sao thì nói nhưng chỉ cần ngươi nhớ kỹ ta không thích hắn là được! – không muốn giải thích thêm nàng đành nói như vậy cho xong.

- Ta tin! – Thôi Minh Vũ đánh giá nàng một hồi rồi thản nhiên gật đầu.

- Vậy là tốt rồi! – Mục Tiểu Văn bỗng nhiên cảm thấy thần thanh khí sảng, tâm tình thoải mái cực kỳ. Nàng định đứng dậy rời đi thì Thôi Minh Vũ lại mở miệng.

- Ngươi quên một thứ! – hắn miễn cưỡng vươn tay ra, tự tiếu phi tiếu.

Mục Tiểu Văn theo phản xạ đưa tay lên cỏ sờ sờ, thấy cổ trống không, nàng vươn tay tới nói:

- Trả lại cho ta!

- Nếu ta không trả cho ngươi thì sao?

- Cũng được thôi, để ngươi lưu làm kỷ niệm đi! – Mục Tiểu Văn chợt nói. – Hy vọng ngươi có thể giữ gìn nó cẩn thận! – đó chính là vật kỷ niệm về mẹ nàng, đây chính là cách tốt nhất để nàng nhớ vê mẹ. Ở thế giới này nàng không quen biết một ai và nhất định cũng không có một ai có thể giúp nàng thông qua giấc mơ một lần nữa để gặp mẹ, giống như khi nãy vậy. Buông chiếc vòng cổ này ra, coi như là buông được quá khứ!

Nàng không hề do dự đứng dậy rời đi. Ngược lại, trên mặt Thôi Minh Vũ trước sau như một vẫn một vẻ vân đạm phong thanh nhưng lúc này cũng phải hiện ra vài tia kinh ngạc.

- Nương nương, người phải đi rồi sao? – thấy Mục Tiểu Văn đẩy cửa đi ra ngoài, ánh mắt trời chiếu vào khuôn mặt của nàng giống như vừa được sống lại một kiếp, nha hoàn mở miệng hỏi.

- Đúng vậy! – A, ngay cả ngữ khí của nha hoàn cũng như đang tiễn khách vậy.

Nghe nói hôm ấy sau khi nàng say rượu làm nhiều chuyện gàn dở mà Lý Vân Thượng vẫn có lòng tốt đem nàng trở về. Trong lòng chợt thấy vui vui. Nàng ngăn nha hoàn không đi thông báo với hắn mà muốn tự mình tới hỏi hắn một số điều, hỏi xem hắn có thích món quà sinh nhật kia không nhưng nàng chỉ lặng lặng đứng bên ngoài cửa hồi lâu rồi cuối cùng không có đi vào. Xa xa nhìn thấy Dực nhi đang quét dọn trước sân trong Mộc cư, nàng cũng muốn đi tới hỏi xem Dực nhi có phải đã thật sự nghĩ thông thoáng hay không song nàng lại xoay người bỏ đi.

Đợi nàng đi rồi, Thôi Minh Vũ xoa xoa tay, miễn cưỡng nói:

- Ngươi ra đi!

Lý Vân Thượng ẩn mình sau bức bình phong bên giường đi ra, tựa hồ có chút thất thần.

- Không phải muốn hỏi nàng thật sự sẽ làm vậy sao? Nghe được rồi, cảm giác thế nào?

- Mấy ngày hôm nay nàng giống như là người không bình thường, thần hồn điên đảo cho nên ngươi mới thấy tò mò thôi. Cho nàng tự do, không chấp nhận để cho Phương Mặc mang nàng ra khỏi phủ cho nên ngươi thấy ghen ghét. Nếu đã chán ghét nàng tại sao không chán ghét cho tới cuối cùng mà lại bỏ dở giữa chừng, ngươi tính làm cái gì vậy? – Thôi Minh Vũ nhẹ nhàng mở miệng, rõ ràng là có sự sắp đặt từ trước, từng chữ từng chữ được nói ra như được dự liệu, ngữ khí có gì đó khô khan, khó hiểu. Trước kia vốn là một bộ vân đạm phong thanh mà thể hiện nhưng lúc này như mang thêm vài phần sẵng giọng.

- Năm đó trong số những người hại ngươi tể tướng cũng có phần cho nên ngươi mới giận cá chém thớt lây sang cả nàng. Cho dù nàng yêu ngươi nhưng một tay ngươi đã đẩy nàng tới bước đường cùng, hôm nay nếu cứ tiếp tục chán ghét có phải là tốt hơn không, cần gì phải quay đầu lại? Huống chi ngươi có muốn cũng không thể quay đầu lại được nữa. Ngươi đối với nàng chỉ mới là bị ảnh hưởng chứ chưa có yêu, bây giờ từ bỏ vẫn còn kịp.

Rốt cuộc Lý Vân Thượng cũng có phản ứng, tay giương lên, một luồng khí màu xanh từ trong lòng bàn tay nhằm hướng Thôi Minh Vũ mà đánh tới, Thôi Minh Vũ nhanh nhạy lách người tránh khỏi nhưng một giây tiếp theo chưởng lực lại kéo đến.

Thôi Minh Vũ đáp trả, một chưởng đánh lại, lúc nhìn thấy Lý Vân Thượng phun ra một ngụm máu hắn mới thu tay, thản nhiên nói:

- Ngươi sao cứ phải cố chấp như vậy? Ngươi biết rõ điểm yếu của mình, không chịu được vài chưởng của ra vậy mà vẫn tùy tiện ra tay, vì sao chứ? Là giận những lời vừa rồi ta nói hay là giận ta bất kính đối với ngươi? . – nói rồi hắn vòng tay cung kính hành lễ. – Vậy thì ta kính ngươi một lễ vậy!

Khi đứng lên, Thôi Minh Vũ hoàn toàn bình thản, hắn cứ thế bước đi không hề quay đầu lại.

… …

Nghĩ muốn bỏ đi nhưng không có kế hoạch cụ thể, Mục Tiểu Văn suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định tìm đến Phương Mặc hay không. Có lẽ hắn sẽ tức giận, sẽ thất vọng và hắn sẽ nghĩ rằng chỉ khi nào nàng có việc mới đến hắn. Nhưng không còn cách nào khác, những khi có việc gì thì người đầu tiên mà nàng nghĩ tới chính là hắn và chỉ có một mình hắn.

Còn đang mê man nghĩ, lúc giật mình ngẩng đầu lên thì nàng phát hiện Phương Mặc đang mỉm cười nhìn nàng:

- Cũng tốt! – Phương Mặc gật đầu.

Mục Tiểu Văn giật mình. Sao người này cũng thần bí, cổ quái như vậy chứ? Nơi này quả nhiên không thích hợp với nàng.

- Ngươi có giận ta không? – cẩn thận quan sát vẻ mặt Phương Mặc, Mục Tiểu Văn phát giác thấy hắn đang tỉ mỉ đánh giá nàng.

- Ta sẽ không giận nàng! – Phương Mặc suy nghĩ một chút rồi nói thêm. – Mấy ngày nay nhìn nàng tốt hơn rất nhiều.

- Vậy sao? Mấy ngày trước tiều tụy lắm à? – Mục Tiểu Văn theo phản xạ đưa tay lên sờ sờ mặt.

- Đúng vậy! – Phương Mặc xoa đầu nàng, không hề có ý phủ nhận.

Mục Tiểu Văn bĩu môi, cứ nói thẳng là nàng khó coi thì được rồi. Mặc dù nhìn Phương Mặc đang cười nhưng nàng cảm giác đáy mắt hắn có gì đó ảm đạm, ưu thương, bất giác, lòng nàng nổi lên bất an:

- Xin lỗi!

Nụ cười trên miệng Phương Mặc chưa từng hạ xuống nhưng hắn lại quay đầu đi, làm như bận bịu mà thu dọn mấy cuốn sách để trên bàn:

- Nàng không cần phải nói những lời như vậy, có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra với nhau. Nàng muốn rời đi, chuyện này không thể vội vàng được. Nàng phải suy nghĩ cho cẩn thận, nàng có muốn đi gặp vợ chồng tể tướng, nhị điện hạ và hoàng thượng bẩm báo về thân phận thật sự của nàng hay không? Với thân phận là chính thê của người trong hoàng tộc, nếu rời đi thì sẽ có rất nhiều người quấy nhiễu nàng. Còn nữa, nàng muốn đi đâu, ta sẽ giúp nàng chuẩn bị cho tốt. Cũng vì an toàn, ta nên tìm cho nàng một thị vệ có võ công cao cường đi theo bảo vệ.

- Phương Mặc! Phương Mặc! – Mục Tiểu Văn nghe mà muốn nổ đầu, nàng nhanh chóng ngắt ngang lời hắn. – Có cách nào đơn giản hơn không? Ta đi rồi thì sẽ không trở về nữa, không cần phải phiền phức như vậy.

Phương Mặc đứng lên quay người, cầm chồng sách đi vào trong phòng:

- Không phiền phức chút nào, bây giờ không làm thì sau nàng càng rắc rối hơn. Nếu nàng cứ như vậy mà rời đi thì vợ chồng tể tướng đại nhân phải làm sao đây? Ngài ấy nổi danh khắp kinh thành vì tình yêu thương con gái mình.

- Nhưng ta không phải là con gái của ông ấy! – Mục Tiểu Văn lẽo đẽo đi theo phía sau hắn.

- Nhưng nàng lại giả trang thành con gái của ngài ấy l như vậy, lại còn giả làm Văn nương nương suốt từ ngày ấy tới giờ, nàng muốn lấy tội khi quân ra mà xét xử sao?

- Phương Mặc! – Mục Tiểu Văn sắp phát điên rồi, tại sao nàng làm chuyện gì cũng không được như vậy? Nếu tiếp tục thế này thì nàng cũng sẽ phải nghi ngờ năng lực sinh tồn của chính mình. Nàng không thể nhịn được nữa, vọt lên chắn trước mặt Phương Mặc, đương muốn phát hỏa nhưng nàng giật mình khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của hắn.

- Phương Mặc! … – tại sao hắn lại có bộ mặt này chứ? Trái tim thoáng chốc mềm nhũn, nàng nhẹ nhàng ôm lấy hắn. – Xin lỗi, Phương Mặc!

Thế nhưng Phương Mặc lại đẩy nàng ra, thanh âm đề cao lên tám độ:

- Sao nàng có thể tùy tiện mà rời đi chứ? Muốn đi thì đi, chuyện này dễ nói ra ngoài miệng thế sao? Vì sao nàn lúc nào cũng làm việc một cách lỗ mãng bộp chộp như vậy? Ta để cho nàng ở lại phủ nhị hoàng tử là vì muốn chờ sau khi nàng bình tĩnh hơn sẽ… – Phương Mặc dừng một chút, giọng hạ xuống. – Nàng vì phiền não vì chuyện của mình nên không nghĩ được chuyện gì… Bởi vậy ta nghĩ chờ nàng bình tĩnh trở lại, để nàng không còn gánh nặng nào trên lưng, từ từ tiếp nhận ta. Nhưng.. mới có mấy ngày thôi mà nàng đã sinh ra mấy cái ý định này.

Trong lòng Mục Tiểu Văn nhói lên đau đớn khiến nàng nói không ra lời. Nhìn về phía Phương Mặc đứng đó trầm mặc, mấy lần nàng muốn vươn tay ra nhưng động không nổi. Im lặng một hồi lâu, nàng quyết định rời đi. Nhưng nàng mới chỉ đi được vài bước thì nghe được phái sau lưng truyền tới một tiếng động, quay đầu lại.. nàng phát hiện Phương Mặc té trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt không chút máu.