Vứt Đi Nương Nương

Chương 156: Những ngày đầu hôn lễ




Liên tiếp mấy ngày, khi điện hạ trẻ tuổi ngồi phê sửa tấu chương đều không nhịn được mà cười khẽ thành tiếng. Tiếng cười vừa ôn nhu lại dẫn theo chút thẹn thùng, nếu là người có tâm cẩn thận quan sát thì thậm chí còn phát hiện một tầng mây đỏ khả nghi trên mặt tân hoàng bệ hạ. Chúng đại thần lắc đầu thở dài, ngay lúc đại sự cũng làm trò, tân hoàng đúng là làm cho người ta lo lắng, bất an hẳn lên.

Về phần Mục Tiểu Văn bên này thì giống như không có gì để nói. Bởi vì theo phong tục, sau ngày đại hôn thì phải cách một tháng mới được gặp nhau cho nên mấy ngày này nàng một mình ở trong cung không có việc gì làm.

Cũng không thế nói là không có việc gì, tổ chức tiệc rượu đón tân khách và ôn chuyện cũ với mọi người ở thành Thiên Lạc. Chỉ là, nàng vẫn cảm thấy vắng vẻ. Đêm động phòng ngày đó thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu khiến nàng đỏ mặt một trận ra hồn.

Nói gì thì nàng cũng là phụ nữ hiện đại, sao có thể ngại ngùng vậy chứ. Có lẽ vì đối phương là Lý Vân Thượng. Nghĩ tới chuyện thân mật cùng hắn, trái tim không khống chế được mà thấy kinh ngạc. Một người lạnh lùng, thờ ơ, không dễ dàng chơi đùa dễ dãi như hắn lại theo nàng...

Ngẫm lại vẫn thấy khó có thể tin được.

Ngày thứ hai, khi nàng đang giả bộ ngủ không dậy nổi thì Lý Vân Thượng lưu lại một nụ hôn trên trán nàng, nói cái gì mà “thiên hạ không có phi” rồi đi vào triều. Nghe nói sau khi hắn ở trong triều tuyên bố “vĩnh viễn không nạp phi” thì triều đình loạn thành một đống. Có thần tử nghi vấn vấn đề phồn vinh hậu đại, hắn thản nhiên nói một câu: “Có hoàng hậu rồi”, sau đó dùng vẻ mặt cực băng lãnh mà đè ép tiếng ồn ào, phản đối xuống.

Nghĩ tới sự tình đó, quanh thân Mục Tiểu Văn như có lửa đốt nóng bừng lên. Nàng lấy tay vỗ vỗ mặt để nhiệt độ tán bớt đi.

Đang chìm đắm trong mơ mộng thì cung nữ chạy tới báo:

“Hoàng hậu Nương Nương, hoàng thượng đã tới!”

Thiếu chút nữa Mục Tiểu Văn té từ trên ghế đá xuống đất:

“Không phải một tháng sao? Giờ mới có ba ngày.”

Cung nữ cười đáp:

“Hoàng thượng muốn gặp hoàng hậu nương nương rồi, quy củ lễ tiết sao có thể ngăn cản được chứ?”

Mắt thấy hắn đi tới càng gần, Mục Tiểu Văn đành phải vờ trấn định thản nhiên “ừ” một tiếng rồi lại ngồi xuống. Nhưng có trời mới biết động tác của nàng có bao nhiêu cứng ngắc. Đợi tới khi hắn đền gần ngồi xuống bên cạn, lưu một nụ hôn lên má nàng thì Mục Tiểu Văn vẫn còn có đủ bình tĩnh để nhìn chăm chú vào cái chén đựng trà của mình, đúng là không thể không bội phục công lực của chính mình.

Còn hơn trước kia rất nhiều, hai người cơ hồ điên đảo cả lên. Đêm động phòng trôi qua, rõ ràng là hắn không còn khẩn trương nữa, ánh mắt hắn nhìn nàng cứ như ngọn lửa nóng cháy, coi nàng như một vật phẩm vậy. Còn Mục Tiểu Văn thì đêm đó không dám nhìn tẳng mặt hắn và bây giờ cũng thế.

Trong lòng Mục Tiểu Văn điên cuồng gào lên: tại sao vậy? Tại sao cái vẻ bất cần, phiêu diêu tự tại của nàng không còn chút gì nữa vậy?

Trong lúc nào còn đang cứng ngắc thì hắn tự nhiên vươn tay đem nàng ôm vào lòng, hai tay giữ chặt chiếc eo nhỏ nhắn, giọng nói cực kỳ mị hoặc vang bên tai:

“Thật sự ta không thể ngồi chờ để được nhìn thấy nàng nữa!”

Mục Tiểu Văn khóc không ra nước mắt. Không phải vì không thích mà là... thật sự rất xấu hổ, nó khiến nàng nhớ tới đêm động phòng, mỗi lần như vậy đều làm cho trái tim nàng nhảy tưng tưng muốn rớt ra khỏi lồng ngực vậy.

“Hoàng thượng, Thanh Y công tử cầu kiến!” - Một cung nữ chạy vào bẩm báo.

Mục Tiểu Văn nhân cơ hội liền nhảy khỏi lồng ngực hắn:

“Nhất định là tới tìm ta?”

Cung nữ còn chưa trả lời tì Mục Tiểu Văn đã thấy Thanh Y đứng xa xa, nàng lập tức chạy mất bỏ trốn. Xoay người lại nhìn thì thấy Lý Vân Thượng đã đứng cách khá xa, rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Nàng chăm chăm đánh giá Thanh Y, hắn trông tuấn tú lạnh nhạt, không có vẻ mặt âm trầm nhưng có cái gì đó không như bình thường. Mục Tiểu Văn quan sát hắn hồi lâi thì phát hiện dù hắn vẫn mặc sam y màu xanh như trước nhưng lần này có vẻ tùy ý, bùi bụi giống như cái cách ăn mặc của mấy người giang hồ vậy. Trên tay Thanh Y còn có một bọc quần áo, đúng là một bộ dáng sắp đi xa.

Khinh Phong về nước rồi, Thanh Y ở lại nơi này tham gia tiệc rượu vui cho nên bây giờ mới đi. Nhưng cho dù hôm nay có quay về Thương quốc thì cũng đâu cần tới trang phục kiểu này chứ. Mục Tiểu Văn không khỏi nghi hoặc:

“Thanh Y, ngươi phải về Thương quốc sao?”

Thanh Y nhìn nàng, mãi không nói chuyện rồi chợt đáp:

“Ta phải rời khỏi Thương quốc!”

“Rời khỏi Thương quốc?”

“Đúng vậy. Trước kia vì có ước định với Khinh Phong nên ta ở lại làm thị vệ bên cạnh hắn, bây giờ đã tới kỳ hạn hẹn ước nên ta có thể rời đi.” - Kỳ thực kỳ hạn đã tới từ lâu rồi chỉ là hắn chưa muốn đi mà thôi.

Mục Tiểu Văn giật mình. Đúng thế, nàng nhớ mang máng là có chuyện này thật, nhưng mà không thấy Thanh Y đề cập tới nên nàng cứ tưởng hắn và Khinh Phong có giao dịch gì đó, lâu ngày rồi cũng trở thành mối quan hệ chủ tớ, chỉ cần nhìn thấy Khinh Phong là nhìn thấy hắn. Nhưng mà... không ngờ hắn cũng có lúc rời đi, cũng có thể tiêu dao giang hồ.

Nhất thời Mục Tiểu Văn có chút tiếc nuối. Mặc dù thường ngày nói chuyện không nhiều lắm nhưng thâm tâm có điểm không muốn. Nàng rất muốn nói một lời từ biệt nhưng lúng ta lúng ta, không biết nên nói gì, ngay cả Thanh Y cũng không nói một lời, chỉ lẳng lặng đứng

Hồi lâu sau, Mục Tiểu Văn đành phải mở miệng:

“Nếu vậy sau này ngươi muốn đi đâu?”

“Chân trời góc biển.”

Chân trời góc biển? Thật ngưỡng mộ. Mục Tiểu Văn chỉ e muốn giữ cũng không thể giữ được hắn. Vả lại, vì sao nàng lại muốn giữ lại chứ? Thanh Y vốn là một đại hiệp, vốn là ngươi thuộc về giang hồ, đi rồi tới như gió thổi không thể nắm bắt được. Giống như hôm nay, nói đi là đi, không có lấy nửa điểm chần chừ, níu kéo. Nàng cũng chỉ biết có mà thích ứng với cái tình cảnh cáo biệt đột ngột này. Nhưng sau này đi tới biên cương tìm ca ca, nói không chừng có thể nhìn thấy Thanh Y thì sao. Lâu sau mặt Mục Tiểu Văn mới hơi giãn ra:

“Vậy thuận buồm xuôi gió, thượng lộ bình an!”

Bỗng Thanh Y mặt không chút thay đổi nói một câu ra vẻ hài hước:

“Không phải ngươi rất thích giữ lại người làm bạn tốt sao? Ngươi không giữ ta lại à?”

Mục Tiểu Văn giả vờ kinh ngạc, nửa đùa nửa thật đáp:

“Sao ta phải giữ ngươi lại chứ? Thanh Y, ngươi cũng quá coi thường ta rồi! Có thể tùy lúc được nhìn thấy ngươi là điều rất tuyệt nhưng thiên hạ rộng lớn, có thể tận tình tiêu diêu, sao ta lại vì sở thích của bạn thân mà giữ một hùng ưng như Thanh Y ngươi không được giương cánh bay lượn tự do chứ! Vả lại, sau này nếu ta đi du sơn ngoạn thủy thì cũng đã có Thanh Y dẫn đường hướng dẫn rồi!”

Nói xong câu nói đùa này, thấy hắn liễm mi không lên tiếng, Mục Tiểu Văn cười hắc hắc, chăm chú, giọng nói hơi có điểm cảm khái:

“Ta không có cách nào tiêu dao giang hồ nữa. Mặc dù không ở chung nhiều với ngươi nhưng ngươi là bằng hữu của ca ca ta, ngươi đã cứu ta; ân tình như vậy không thể nào coi ngươi là người ngoài được cho nên thực sự ta không muốn! Lần này ngươi đi không biết tới khi nào mới có thể gặp lại...”

Nói xong, tâm tình vốn đang còn ngưỡng mộ chợt vương vấn têm ít nhiều thương c

Thanh Y lặng yên nhìn nàng vài lần, cuối cùng cũng “Ừ” một tiếng:

“Hẹn gặp lại!”

“Ừm, sau này còn gặp lại!”

Còn muốn nói thêm cái gì đó nhưng lại tìm không ra từ. Thanh Y liễm mày đứng một hồi rồi xoay người rời đi. Phong thái của hắn vẫn như xưa, nhẹ nhàng, phiêu dật không nhuốm một chút ướt át, bẩn thỉu. Mục Tiểu Văn nhìn theo bóng lưng hắn, hình như đã mơ hồ nhìn thấy sự tiêu sái, bình thản của hắn về sau.

Đưa mắt nhìn thấy hắn khuất hẳn thì Mục Tiểu Văn mới quay đầu lại hướng phía Lý Vân Thượng. Trái ngược với sự hâm mộ và thương cảm của nàng, Lý Vân Thượng trông rất thoải mái, hai hàng lông mày đều giãn ra. Thấy nàng đi tới, hắn vội vàng giữ lấy vai nàng, không hế che giấu sự vui vẻ:

“Tiểu Văn, đêm nay muốn ăn cái gì?”

Tâm tình Mục Tiểu Văn rất không tốt, nàng rất muốn véo cái khuôn mặt búp bê của hắn để cảnh cáo, để trút nỗi lòng nhưng mà... quên đi. Tốt xấu gì hắn cũng là hoàng đế.

Nàng ngồi xuống, sự khẩn trương bối rối đã bị thay thế bởi nỗi buồn ly biệt nhưng thực ra cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cung nhân bắt đầu chuẩn bị tiệc tối ấm áp cho hai người thì thư của Khinh Phong được đưa tới.

Lý Vân Thượng cau mày:

“Đọc đi!”

Cung nhân run run rẩy rẩy mở phong thư, thoáng cái muốn quỳ sụp xuống lạy xin hoàng hậu nương nương tha cho tội bất kính:

“Mục đệ, ngươi không đi cũng không được!”

Mục Tiểu Văn không biết nên khóc hay nên cười. Khinh Phong rời nơi này cũng khá lâu rồi thế mà vẫn còn gửi thư tới đây hả? Chẳng lẽ là viết trên đường đi? Nếu không trả lời thì liệu có chấm dứt được mọi chuyện không?

Nơi này không có ai để thương lượng, cuối cùng nàng đành phảiLý Vân Thượng:

“Hoàng thượng, phải trả lời hắn như thế nào mới tốt?”

Một tia giảo hoạt nổi lên trong mắt Lý Vân Thượng, hắn chầm chậm nói:

“Nếu nàng đã tha thứ cho hắn thì hãy trả lời là nàng vĩnh viễn là Mục đệ của hắn!” - Trong bụng Lý Vân Thượng thầm nhủ: “Vĩnh viễn là Mục đệ tốt trong miệng ngươi mà thôi. Về phần làm hoàng hậu của ngươi thì... nằm mơ đi!”

Mục Tiểu Văn cau mày ngẫm nghĩ. Ừm, không thể khiến hắn tức giận được, không thể vì tình cảm cá nhân mà ảnh hưởng tới kết giao hai nước.

“Vậy cứ trả lời lại như thế đi!”

Không biết có phải vì thân thể có tiếp xúc thân mật hay không nhưng mỗi khi bên cạnh người này trong lòng nàng lại sinh ra ý ỷ lại, dựa dẫm. Nhưng, nàng có yêu hắn không? Có lẽ là yêu. Không phải không dám nhìn thấy sự mất mát hiện lên trên trán hắn nhưng khiến nàng nói ra ba chữ “Ta yêu chàng” thì chỉ e chính nàng cũng chột dạ, tặc lưỡi.

Nhưng mà nàng thật sự rất muốn đầu bạc răng long cùng hắn. Nàng muốn xoa dịu sự lạnh lùng của hắn, muốn làm cho hắn hạnh phúc.

Len lén giương mắt nhìn hắn, thấy khóe miệng hắn có ý cười, bất giác nàng thở dài một hơi. Còn nhiều thời gian mà, có vấn đề gì cứ từ từ giải quyết cũng được.

“Tiểu Văn!” - Chợt Lý Vân Thượng gọi.

“Dạ?!”

Lý Vân Thượng nâng mắt nhìn nàng:

“Nàng từng nói rằng nàng không phải là người thuộc thế giới này, hôm nay nàng có thể kể cho ta nghe không? Còn có ca khúc mà nàng hát nữa...”

Hắn nói không nhanh không chậm nhưng lại khiến cho Mục Tiểu Văn choáng váng đầu óc. Oài... Chuyện đó nói mãi cũng không hết được, từ giờ cứ thong thả mà nói vậy!

Quả nhiên là còn nhiều thời gian lắm!