Khi Mục Tiểu Văn tỉnh giấc thì người đã ở trong cung. Bên cạnh nàng lại là đôi mắt sưng đỏ của Dực nhi.
“Tiểu thư!” - Dực nhi thấy nàng tỉnh liền kinh hỉ không thôi, vội vàng nâng nàng dậy. Ánh tay xoa lung tung nước mắt trên má, nức nở nói: “Tiểu thư, người đừng hù họa chết Dực nhi nữa. Sau khi có chỉ hồi cung, cứ tưởng rằng tiểu thư nhớ Dực nhi rồi, không ngờ thì ra là tiểu thư mất tích. Lúc Thôi đại nhân đi cứu tiểu thư còn không cho Dực nhi đi theo, nói là phiền toái nhưng đúng là đã bức chết Dực nhi rồi. Ba ngày ba đêm nô tỳ chưa từng ngủ ngon, mãi tới hôm qua tiểu thư trở về thì nô tỳ mới yên tâm chút.” - Vừa nói, nước mắt Dực nhi lại ào ào chảy xuống.
“Ba ngày ba đêm?” - Mục Tiểu Văn nghi hoặc hỏi lại, nàng ở lại bên ngoài những mấy ngày sao? Như nghĩ tới cái gì đó, nàng lại hỏi. - “Lão gia và phu nhân có biết không?”
Dực nhi lắc đầu:
“Dực nhi lo sỡ lão gia phu nhân lo lắng nên không có can đảm nói cho hai người biết.”
“Ừm, vâỵ thì tốt rồi.” - Mục Tiểu Văn gật gật, chốc chốc lại trầm mặc.
“Tiểu thư...” - Dực nhi cẩn trọng tìm kiếm từ nói cho phù hợp. - “Phương công tử... ngài ấy...”
Mục Tiểu Văn cười khổ:
“Ngươi cũng biết rồi?”
“Tiểu thư, người... Hôm nay bọn họ phu xướng phụ tùy rồi, tiểu thư đi tìm hắn chẳng phải tự rước lấy nhục sao? Tốt hơn hết nên mặc kệ không hỏi tới nữa, hắn muốn thế nào thì ự hắn biết hắn làm, chúng ta không quan tâm, đụng chạm tới nữa.”
“Không thể tiếp tục trốn tránh giống như trước kia nữa, nhất định phải đi gặp mặt một lần.” - Nói xong, Mục Tiểu Văn liền đứng dậy xuống giường.
Dực nhi bất đắc dĩ dành phải giúp nàng rửa mặt. Cảm giác đau đớn không còn, nàng nhấc chân váy lên nhìn vết thương ở đầu gối chỉ còn là một vết sẹo. Xem ra thuốc của hắc y thị vệ kia không tồi. Sau khi ăn mặc chỉnh tề, nàng lập tức tới xin chỉ thị của hoàng thượng.
Dực nhi hỏi công công hầu hạ thì được biết hoàng thượng đang ở ngự hoa viên, hai người liền đi tới ngự hoa viên. Dưới tàng cây, có mấy người ngồi bên cạnh bàn đá. Mục Tiểu Văn hơi đau đầu, lúc này nàng thật sự không muốn giáp mặt với Khinh Phong. Cũng không phải giận Quý Tử Ngôn mà chỉ là tâm tình khó chịu, không có tâm tư đi đôi co với hắn mà thôi.
Ánh mắt rơi xuống người Thủy Tâm công chúa, thấy vẻ mặt công chúa ánh lên sự xin lỗi, Mục Tiểu Văn không đợi cho nàng mở miệng liền lên tiếng trước:
“Công chúa, chuyện này không có ai ngờ tới được cho nên không thể trách công chúa. Đó là chuyện ân oán giữa ta và nàng, công chúa không thể vì ta mà đắc tội với nàng. Hãy để mọi chuyện thành quá khứ đi.”
Thủy Tâm công chúa mấp máy môi muốn nói cái gì đó nhưng vẫn không có ra tiếng, chỉ thấp giọng nói:
“Mục tân nhân, là ta lo lắng không chu toàn, hôm nay xem như Thủy Tâm công chúa nợ ngươi một phần nhân tình, sau này nếu có việc muốn nhờ thì Thủy Tâm nhất định sẽ làm theo.”
Mục Tiểu Văn mỉm cười, xem như là đồng ý. Sau đó nàng đi tới ngồi đối diện với Lý Vân Thượng, nâng mắt nhìn hắn. Hình như hắn có điểm nào đó không giống với bình thường. Mặc dù thái độ và bộ dáng vẫn lạnh nhạt, lãnh thanh nhưng hình như có phần thỏa mãn, có phần tự tin.
Nàng hơi khom người, nói:
“Lần này nô tỳ gặp nạn, đa tạ ân cứu mạng của hoàng thượng.” - Mặc dù người tới là Thôi Minh Vũ nhưng hắn chính là thủ hạ
“Không nên đa lễ.”
Mục Tiểu Văn không nghĩ ngợi nhiều, nói thẳng:
“Hoàng thượng, Mục Tiểu Văn có việc muốn xuất cung, mong hoàng thượng ân chuẩn.”
Cánh tay Lý Vân Thượng cứng đờ, mãi sau mới làm bộ thản nhiên đáp:
“Cũng được, ngươi cũng nên trở về thăm Tể tướng đại nhân.”
Mục Tiểu Văn tiếp tục nói:
“Hoàng thượng, lần này sau khi Tiểu Văn ra cung e là sẽ không trở về nữa.” - Không thể ảnh hưởng ngăn trở tới Thủy Tâm công chúa, lại muốn đi giải quyết chuyện của mình và Phương Mặc thì đương nhiên không nên tiếp tục ở lại trong cung.
Lời vừa nói ra, không riêng gì Lý Vân Thượng thay đổi sắc mặt mà ngay cả Khinh Phong vốn thơ ơ lạnh nhạt cũng mơ hồ có dấu hiệu tức giận. Nụ cười lãnh đạm khi nãy của Lý Vân Thượng thoáng cái biến mất, vẻ mặt trở nên khó coi, không biết nên làm sao. Nhìn tới Thôi Minh Vũ ngồi bên cạnh, vốn vân đạm phong thanh nhưng lúc này đã phải nhăn mày lại.
Trong không khí cứng ngắc, quỷ dị, Khinh Phong không nhịn được liền mở miệng trước, ngữ khí đông cứng:
“Ngươi đang trách bổn công tử?”
Mục Tiểu Văn hơi cúi đầu, đáp:
“Sao dám!”
Khinh Phong mấp máy môi, dĩ nhiên không biết nên nói tiếp thế nào.
“Hoàng thượng nếu không nói gì thì Tiểu Văn coi như hoàng thượng đã đồng ý. Hoàng thượng, cáo từ!”- Nói rồi Mục Tiểu Văn xoay người rời đi. Nỗi đau đớn trong lòng vì Phương Mặc càng nhoi nhói, nàng không có cách nào chu toàn với người khác được.
Mọi người ngồi bên bàn đá cứ thế nhìn bóng lưng của nàng dần rời xa. Lý Vân Thượng ngầm nói với Thôi Minh Vũ nhưng Thôi Minh Vũ vẫn lạnh nhạt, thờ ơ không chút sứt mẻ. Mãi tới khi ánh mắt sắt bén của Lý Vân Thượng bắn về phía hắn thì hắn mới nhăn mày nhíu mặt, trong đôi mắt hoa đào tràn ngập bất đắc dĩ. Hướng Lý Vân Thượng làm một khẩu hình “Ta sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh”, Thôi Minh Vũ đứng dậy, sải bước hướng phía Mục Tiểu Văn vừa rời đi.