Vứt Đi Nương Nương

Chương 130: Chu toàn




Nghĩ như vậy, nàng nuốt giọt nước mắt chuẩn bị rơi ra vào lòng trong. Tóc dài xõa tán loạn trên đầu vai, ánh mắt cực kỳ đau thương, có chút tuyệt vọng; bất giác nước mắt chảy xuống gương mặt mà không hề để ý tới.

Nam tử luống cuống, ngồi bên giường nắm lấy vai nàng, thanh âm có chút vội vàng:

- Tiểu mỹ nhân, nàng làm sao vậy?

- Công tử… – giọng của Mục Tiểu Văn mềm mại tối đa. – Ta không muốn sống. – nghe vào tai cứ như là một tình huống khẩn cấp lắm khiến bản thân Mục Tiểu Văn cũng nhịn không được mà nổi da gà. Với Phương Mặc và Lý Vân Thượng chưa bao giờ nàng lại dùng mỵ sắc, thế mà vì chống đỡ một tên đầu heo háo sắc lại phải dùng tới chiêu này. Nếu thoát ra ngoài thì nhất định nàng sẽ cho hắn ăn một trận đòn ra hồn.

Nam tử kinh hãi:

- Tiểu mỹ nhân sao lại nói như vậy, chẳng phải còn có công tử đây thương nàng sao?

Ngươi cũng đáng làm công tử? Công tử phải như Phương công tử, Lý công tử, Khinh Phong công tử, chứ đâu có loại công tử như ngươi!

- Công tử có thể đau vì ta nhất thời nhưng sao có thể đau vì ta một đời? Nhà tan cửa nát, chỉ còn duy nhất một mình ta, cơ khổ đơn thân, cho dù là người nào thì cũng có thể khi dễ. Công tử nói xem, những người bạn tốt phía sau kia, nếu thật công tử thương ta thì sao nhẫn tâm đem ta cho những người kia? Nói thế mới biết họ xem ta chỉ như nữ tử dễ dàng bị khi dễ mà thôi. Bị người ta coi thường, bắt nạt thì sống còn có ý nghĩa gì nữa, tốt nhất là chết đi cho rồi.

Nam tử có chút xấu hổ:

- Mấy người họ đều là bạn tốt của ta, ta từng đồng ý đem nàng cho bọn họ nữa nhưng giờ ta đã đổi ý, một đại trượng phu không thể làm chuyện đó được.

Ọe! Mục Tiểu Văn thật muốn hộc máu, lại còn nhận là đại trượng phu?!

- Công tử đúng là đại trượng phu rồi, vậy ngài muốn đem ta tới nơi nào đây? Mặc dù ta là con gái nhà quan nhưng cũng chỉ là một nữ tử, chỉ có thể nguyện ý đi theo một người tới cuối đời, tuyệt đối không chấp nhận được một người yếu đuối lại trăng hoa. Ta biết công tử tới với ta chỉ là để tìm hoan mà thôi, chứ không có gì là thật tình cả; nhưng đối với ta mà nói thì ngài chính là người đàn ông đầu tiên. Sau này có nhớ tới thì cũng là người đầu tiên rồi, công tử đem ta cho bọn người kia là muốn ta không tuân thủ những phủ đức của con người sao?

Nam tử ngu ngu cười rộ lên, những lời này tuy không thể quá tin nhưng vô cùng dễ nghe. Trái tim si tình kia sau khi nghe một tiểu thư con nhà quan thổ lộ thì có chút chuyển, chì là hắn cũng rất rõ ràng, bản thân hắn cũng chỉ là một thảo dân, mà tiểu thư con nhà quan dù có rơi vào khó khăn thì trái tim vẫn kiêu ngạo. Nàng không hận hắn đã là tốt, sao có chuyện nàng đồng ý đi theo hắn? Cho dù hắn có muốn thì lão bảo cũng không chịu đâu.

- Công tử! – Mục Tiểu Văn lại nghẹn ngào nói. – Công tử không tin phải không? Ta biết công tử không tin! Trong mắt công tử thì những tiểu thư nhà quan rơi vào khó khăn như chúng ta cho dù bên ngoài mặt cần ngài nhưng trong thâm tâm lại không thèm quan tâm, chỉ biết thường xuyên gây chuyện. Cho nên công tử nghĩ rằng những lời của ta đều là giả. Đáng thương cho ta ước mong cả đời chỉ muốn nhân cơ hội này theo được người tốt, an an ổn ổn sống qua hết nửa đời sau cũng không thể được. Số ta sao lại khổ sở như vậy chứ! – lệ lại ròng ròng chảy xuống.

Nam tử như không đành lòng nhìn người rơi lệ nên vươn tay xoa xoa nước mắt, an ủi:

- Ta không có ý này!

- Vậy công tử đang sợ lão bảo không chịu thả người sao?

Nam tử gật đầu.

- Công tử đừng lo lắng, ngân lượng không thành vấn đề. – thừa dịp hắn do dự, nàng lại tiếp tục đánh động. Loại đàn ông này nếu thiếu bạc thì nhất định không chống đỡ được với sự hấp dẫn này. Mục Tiểu Văn cẩn trong nhìn trộm nam tử, thấy hắn vốn đang e ngại, nghe thấy nàng nói thể quả nhiên chú ý tới.

- Nàng nói vậy là sao?

- Sau khi dẫn nữ trốn đi thì có mang theo một lượng lớn ngân lượng, sợ không an toàn cho nên đã tìm một nơi bí mật giấu đi. Sau khi bị bắt tới nơi này thì số ngân lượng đó vẫn chưa bị ai lấy. Nếu công tử thật lòng muốn cưu mang dân nữ thì có thể tới đó lấy bạc mang về, sau đó cùng dân nữ sống một cuộc sống sung túc có đôi rồi.

- Để ở nơi nào? – nam tử vừa nói xong thì ý thức được mình quá vội vàng nên vội ngượng ngùng nói lại. – Nếu nàng có bạc thì có thể rời khỏi nơi này rồi. Ta cũng đang thay nàng lo lắng thôi.

Mục Tiểu Văn giả vờ bật cười, nụ cười hàm chứa lệ, bộ dáng đau đớn động lòng người khiến nam tử có điểm sợ run:

- Công tử còn chưa có bước qua cánh cửa này mà đã biết thay ta lo lắng rồi?

Nam tử còn đang cười hắc hắc thì Mục Tiểu Văn lại nói tiếp:

- Dân nữ thầm nghĩ muốn đi theo công tử, nếu công tử muốn giúp ta thì đem mấy người khác đuổi đi. Sau đó công tử hãy tới nơi lấy bạc về giúp dân nữ chuộc thân.

Hắn còn đang do dự, bộ dáng nhìn còn đang bán tín bán nghi. Nhưng cơ hội này có mấy? Cho nên chỉ cần có được địa điểm cụ thể thì hắn có thể thử một lần xem sao. Nghe số bạc lớn từ miệng nàng nói ra, nhất định là không phải ít, dĩ nhiên hắn sẽ nghĩ cách cản mấy vị bằng hữu tốt kia lại. Huống chi, cản họ thì hắn cũng chả mất mát gì.

Mục Tiểu Văn lại thúc giục:

- Công tử, nhanh đi nào.

Cuối cùng thì nam tử cũng>

- Ta đi rồi sẽ trở về.

Hắn kéo cửa đi ra ngoài, Mục Tiểu Văn thoáng cái ngã xuống, vừa rồi vì dùng mạo hiểm nên cả người đổ một tầng mồ hôi lạnh. Nàng không biết tiếp theo phải làm như thế nào nhưng ít ra giờ khắc này đã được an toàn rồi.Nam tử kia đi ra ngoài nhất định sẽ bị người của Thạch Diêu nhìn thấy cho nên nam tử kia căn bản sẽ không đi một mình mà sẽ có mấy tên bạn tốt trở về cùng.

Tiếp theo nên làm gì đây?

Mục Tiểu Văn cắn chặt răng, chống đỡ bước xuống giường, đi tới bên cạnh cửa, xuyên qua cánh cửa giấy nhìn ra bên ngoài. Cuối hành lang đã có khá nhiều người, nhất định bên kia chính là Đắc Tiên viện náo nhiệt rồi, vậy thì nơi này khá gần với đại sảnh của kỹ viện.

Nếu nàng đang ở nơi này thì dễ khiến cho người ta chú ý, cho dù bây giờ không có cách nào chạy trốn thì cũng có thể cố gắng nghĩ ra cách truyền tin tức. Nghĩ như thế, nàng lại cau mày.

Nhìn thấy bên cạnh bàn có một cây trâm nàng liền cầm lên. Đúng lúc cánh cửa mở ra, một đôi con ngươi kinh ngạc bên ngoài chống lại tầm mắt của Mục Tiểu Văn.

- Nhược Di?

Nhược Di nhanh rời ánh mắt, khôi phục lại sự lạnh nhạt. Xem ra nàng ấy vẫn luôn đứng ở nơi này.

- Nhược Di, ta muốn rời đi một lát.

Nhược Di cười lạnh một tiếng:

- Sao ta có thể thả ngươi đi chứ?

- Ta muốn tìm vị công tử khi nãy.

Nhược Di không để ý tới.

- Nhược Di! – Mục Tiểu Văn hạ giọng, vì khi nãy trong lòng vẫn còn sợ hãi nên trong giọng nói hơi run run mang theo sự khẩn cầu. – Hắn lập tức sẽ trở về.

- Thì sao chứ?

- Ta sẽ bị bọn họ luân… – cái chữ kia không thể nào nói ra được, nó nghẹn lại trong cổ họng, có gì đó tuyệt vọng, nghẹn ngào.

Lần đầu nhìn thấy bộ dáng này của Mục Tiểu Văn nên Nhược Di lại thêm một lần kinh ngạc, sau đó thoáng cái chết lặng. Khi Mục Tiểu Văn nghẹn ngào cúi đầu thì nàng ta cũng im lặng một hồi, cuối cùng cũng mở miệng, như là nhắc nhở, lại như là lầm bầm với chính mình:

- Chúng ta là cừu địch.

- Sao lại là cừu địch? Nhược Di, chuyện hai nă đã sớm hóa thành mây khói, chúng ta cũng buông tha có được không?

- Ta đã sớm quên rồi.

- Nếu vậy tại sao lại là cừu địch? Nhược Di, ngươi đã nói là quên rồi vậy sao còn làm khổ mình, dây dưa mãi chứ? – nếu không tranh thủ thời gian thì người kia nhất định sẽ trở về. Mà lần này trở về khẳng định sẽ không có cách nào trì hoãn được nữa.

Trên mặt Nhược Di hiện ra một tia mờ mịt, nàng cũng không biết tại sao hai người là cừu địch? Một lát sau nàng mới nói:

- Bây giờ ngươi là cừu địch của Quý công tử, đương nhiên cũng là cừu địch của ta.

- Nhược Di.. – thời gian càng ngày càng rút ngắn, Mục Tiểu Văn cảm thấy tuyệt vọng. – Nhược Di, ngươi không cần phản bội hắn, ngươi vẫn tiếp tục làm việc như hắn phân phó; chỉ cần ngươi để cho ta đi tới bên kia là được rồi, có được không Nhược Di?

Nhược Di cười lạnh một tiếng:

- Không được!

- Nhược Di! – Mục Tiểu Văn lại gọi một tiếng, thừa dịp nàng không chú ý đột nhiên cất bước đi tới phía trước. Đi được vài bước thì chân mềm nhũn, té ngã trên mặt đất, trái tim đã uể oải, mệt mỏi quá mức. Nhưng phía sau không có người nào đi tới, nàng xoay người lại nhìn thì thấy Nhược Di vẫn đứng ở chỗ cũ, nhìn bộ dáng nàng ấy có chút ngơ ngác nhưng không có dấu hiệu muốn đuổi theo.

Mục Tiểu Văn mặc dù không rõ vì sao nhưng trái tim đã mừng khấp khởi, vội vàng đứng lên nói một tiếng “Cám ơn” rồi nhanh chóng đi về phía trước.

Chống đỡ đi hết đoạn hành lang dài, quả nhiên phía dưới chính là tiền sảnh, trên đài có cô nương đang múa hát, tiếng cười nói huyên náo một mảnh. Mục Tiểu Văn cũng không gây chú ý nên trốn trong đám người kia để tìm tên nam tử khi nãy. Đi tới bên chiếc bạn để rượu, nam tử kia đang nói chuyện với vài nam tử khác, nghe ngữ khí có vẻ họ đúng là bạn tốt thật.Nam tử ngẩng đầu, giống như nhìn thấy nàng, giật mình, hướng đi tới bên này.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Bọn người Thạch Diêu hẳn sẽ không đem thân phận thật sự của nàng nói cho nam tử kia, loại chuyện này nên giữ bí mật, càng ít người biết càng tốt. Nếu vậy thì bây giờ nàng chưa thể trở mặt với nam tử kia, cứ diễn kịch như trước, nói không chừng vì nam tử này mà mọi chuyện có thể được chu toàn hơn.

Nghĩ vậy, Mục Tiểu Văn thối lui từng bước, cầm lấy cây trâm, nhắm ngay yết hầu, cao giọng gọi hướng về phía nam tử kia:>- Công tử!

Đại sảnh vốn đang náo nhiệt thì nàng xuất hiện với bộ dạng tóc tai bù xù, quần áo nhớp nháp vết máu đã hấp dẫn tất cả ánh mắt.Nam tử kia cũng ngừng bước lại. Mục Tiểu Văn đột nhiên khiếp đảm, càng ngày càng cảm giác được lạnh lẽo thấu xương.

Trừ ngươi bên ngoài cứu nàng thì thật hy vọng không có bất kỳ một ai quen biết nàng xuất hiện. Cái gì mà trước kia từng có qua lại với công tử phú gia, cái gì mà quen biết Sử Vận Nhi, cùng nàng đáp qua đáp lại mấy tiếng công tử bằng hữu, vân vân… Nếu sau này mà có gặp lại thì thật sự xấu hổ muốn chết. Nếu bang hội những phú gia công tử kia nghe nói chuyện này thì nói không chừng còn có thể bị bọn họ cười tới chết mất.

Được rồi, trước tiên nên chuyên tâm tìm cách tự cứu mình cái đã!