Có lẽ chưa từng có người nào nói những lời như vậy với nàng, có lẽ vì bộ mặt thật của Thủy Tâm công chúa nằm ngoài sức tưởng tượng của nàng, Mục Tiểu Văn cảm thấy đầu mình đau như búa bổ thật lâu. Nàng vốn là một người không mấy am hiểu tình cảm của các cô gái mới lớn, khi tới cổ đại, trải qua một vài chuyện, thay đổi không ít nhưng bản tính không hề thay đổi. Bởi vậy, những điều Thủy Tâm công chúa nói làm nàng nhất thời khó có thể tiêu hóa được.
Đồng dạng cay mày chính là Dực nhi. Vì sao tiểu thư lại có bộ dáng này, không giống tiểu thu một chút nào. Rốt cuộc Thủy Tâm công chúa đã nói với nàng cái gì?
Một đêm trôi qua.
Ngày hôm sau tại ngự thư phòng, khi chờ hoàng thương lâm triều, Mục Tiểu Văn không khỏi lo sợ. Ngày hôm qua thật đúng là to gan, sao có thể không tỉnh táo mà làm cái chuyện vô phép kia? Không biết Lý Vân Thượng nhìn thấy nàng sẽ thế nào đây? Nhưng mà, nhớ tới những lời Thủy Tâm công chúa nói, đầu nàng lại bắt đầu đau.
Được rồi, Thủy Tâm công chúa thừa nhận là thích hoàng thượng, sao nàng có thể quên được chuyện quan trọng như vậy nhỉ? Nói như vậy, chỉ cần nói cho Lý Vân Thượng biết là xong rồi.
Đang suy nghĩ thì ngoài cửa có một công công nhìn nàng ngoắc ngoắc tay. Mục Tiểu Văn kinh ngạc đi ra ngoài, công công báo cho nàng biết phủ tể tướng có việc nên Dực nhi đột nhiên bị gọi trở về.
Phủ tể tướng có chuyện gì muốn Dực nhi làm ư?
Công công nói:
“Tân nhân, ngươi thực không hiểu rồi, đương nhiên là vì tể tướng đại nhân nhớ nhung nữ nhi quá cho nên mới gọi Dực nhi cô nương mang theo tin tức trở về rồi.”
Mục Tiểu Văn gật đầu, đúng vậy, nàng vào đây đã lâu như vậy mà chưa báo cho cha mẹ một tiếng về tình hình của bản thân, hai người đương nhiên sốt ruột
“Vậy Dực nhi không nói khi nào sẽ trở về ư?”
“Cái này không thấy Dực nhi cô nương nói, cô nương ấy chỉ nói lúc nào nên trở về thì sẽ trở về.”
Mục Tiểu Văn cười cười, Dực nhi này cũng học được cách nói chữ rôì. Nàng gật đầu ra ý đã biết sau đó trở về phòng.
Thật vất vả mới chờ được hoàng thượng tới, vừa vào tới ngự thư phòng, Mục Tiểu Văn không chờ được nữa mà muốn nói cho hắn biết chuyện Thủy Tâm công chúa.
Một thân Lý Vân Thượng khoác long bào tinh xảo càng tôn thêm khuôn mặt trắng triết, mềm mìn của hắn. Hắn đi lên bậc thang ngồi xuống long ý, ánh mắt chưa hề chuyển giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, thỉnh thoảng lại mỉm cười ôn nhu, trên khuôn mặt trắng triết lộ ra sắc đỏ ửng khả nghi. Mấy lần Mục Tiểu Văn định mở miệng nhưng lại không tiện quấy rầy. Nàng lại lo lắng hắn nhắc tới chuyện mạo phạm hôm qua, sợ sẽ bị trách phạt.
Nhưng mà, trách phạt thực ra chỉ là chuyện nhỏ, nàng hy vọng hắn đừng cười nhạo nàng hơn. Quên đi, cười nhạo thì cười nhạo đi, dù sao thì nàng cũng có phân biệt được đâu.
Trong khi đang lo sợ bất an thì cuối cùng hắn cũng nâng đầu lên, Mục Tiểu Văn vội vàng lên tiếng:
“Hoàng thượng!”
“Hửm!?” - Hai tròng mắt chiếu tới Mục Tiểu Văn, hình như Lý Vân Thượng không được tự nhiên lắm, ánh mắt rời đi nửa giây sau đó mới dám đối diện với nàng, sự ôn như bên miệng vẫn còn vương vất. - “Chuyện gì?”
Mục Tiểu Văn nắm chắc cơ hội, đem chuyện kia nói một lượt, kỳ quái chính là Lý Vân Thượng vẫn chưa thể hiện ra hứng thú vui vẻ, ngược lại trên khuôn mặt tuyệt sắc lại hiện lên vài phần ý vị thâm trường khổ sáp:
“Mục tân nhân, ngươi từng có cảm giác suy tính hơn thật? Hết lòng yêu thương nàng nhưng lại sợ hãi cự tuyệt, bởi vậy mới cẩn trọng như đang chạm vào một miếng băng mỏng. Mục tân nhân, có lẽ ngươi chưa ừng trải qua những chuyện này.”
“Hoàng thượng...”
Trong đôi ực đồng thâm thúy của Lý Vân Thượng hình như có chút hơi nước, sự thâm tình này khiến cho Mục Tiểu Văn nhất thời ngẩn ngơ. Biết rõ hắn đang nói tới Thủy Tâm công chúa nhưng trái tim không tự chủ được mà nhảy dựng lên, trong lúc mông lung nàng cảm giác được, phía mà ánh mắt thâm tình hắn đang nhìn tới chính là nàng.
Khuôn mặt vì bất an mà hồng lên, Mục Tiểu Văn vội vàng rời ánh mắt đi, nói chuyện cũng ngắt quãng:
“Phu quân ta... Phương Mặc, đại khái trước kia cũng như thế, cho nên ta có thể hiểu được.”
Lý Vân Thượng dời ánh mắt đi, ngữ khí trở nên lãnh đạm:
“Ồ?!”
Mục Tiểu Văn lấy lại bình tĩnh, nói:
“Hoàng thượng, không biết người đã biết tâm ý của Thủy Tâm công chúa chưa?”
“Trẫm vừa mới biết được rồi!”
“Nhưng vì sao nhìn Hoàng thượng không vui vẻ vậy?”
“Trẫm vốn hỉ nộ không lộ!” - Lý Vân Thượng khẽ cười.
Mục Tiểu Văn bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu. Thế thì đúng rồi, quân vương cũng rất am hiểu chuyện đeo mặt nạ. Trong lúc vô tình thoáng tấy bên môi Lý Vân Thượng như nhếch lên không nhịn được cười, khi ngẳng đầy xác nhận thì lại vẫn thấy nụ cười ưu nhã như cũ. Nói vậy, hình như gần đây nàng có điểm ngu ngu cho nên thường xuyên xuất hiện ảo giác.
“Vậy hoàng thượng định làm gì tiếp...”
“Thủy Tâm công chúa bản chất thiện lương, trẫm lo lắng sự ái mộ của nàng ta chỉ là nhất thời. Chỉ e tới lúc nàng nhận ra bản tính của trẫm không như nàng tưởng tượng thì sẽ rời khỏi trẫm. Bởi vậy, trẫm muốn nàng toàn tâm toàn ý yêu trẫm.”
“ Thủy Tâm công chúa đại khái đã hoàn toàn yêu hoàng thượng rồi.”Lý Vân Thượng lắc đầu, bộ dáng mỉm cười hết sức hồn nhiên, trong ánh mắt lộ ra sự kiên định:
“Từ nay về sau trẫm không đánh khi chưa nắm chắc được phần thắng, nhất là khi đối mặt với nữ ử mà mình yêu thương.”
Trong sự kiên định đó có ẩn chứa chút hoảng hốt, đó là một sự cẩn trọng khi đối diện với hạnh phúc. Đột nhiên Mục Tiểu Văn cảm giác được vừa cảm động vừa chua xót. Kỳ thật, theo nàng thì Thủy Tâm công chúa là một người tuyệt đối sẽ không xa rời hắn nửa bước; nàng ấy sẽ không buông tay hắn, sẽ vĩnh viễn bên cạnh hắn, ủng hộ hắn; khi có cường địch đến thì nàng ấy sẽ trở thành trợ thủ đắc lực cho hắn.
Hy vọng hắn sẽ được hạnh phúc.
Giờ ngọ dùng bữa, hoàng thượng nghỉ trưa, ngay cả cung nữ cũng được tùy ý nghỉ ngơi. Hoàng thượng đối với nữa tử rất ôn nhu, đây là điều mà trên dưới trong cung đều biết, bởi vậy mọi người sớm đã coi đó là thói quen. Ngay cả người không quen ngủ trưa cũng dần dần ngủ thiếp đi trong tiếng côn trùng đầu hạ kêu râm ran.
Bên ngoài ngự thư phòng, Mục Tiểu Văn rất không tao nhã nằm gục trên bàn, cánh cửa sổ gỗ khắc hoa hé mở đón gió nhè nhẹ thổi vào, nàng đang sắp xếp lại mấy cuốn cổ thư rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Cung nữa kia không còn trong phòng, lúc này có một bóng người đi vào.
Khuôn mặt tuyệt sắc, trong mắt tràn đầy ôn như, cứ thế lẳng lặng nhìn chăm chú khuôn mặt Mục Tiểu Văn say ngủ. Nhanh như cắt điểm vào huyệt ngủ củ Mục Tiểu Văn, đợi tới khi tiếng hít thở đều đều của nàng vang lên, hoàn toàn không còn tri giác thì người này mới đưa lòng bàn tay áp vào hai bên má nàng. Tuy lúc này không có ai, nàng cũng đang vô thức nhưng hắn không dám tiến thêm bất cứ một động tác nào. Ngón tay lần lượt lướt qua gương mặt nàng, trống ngực đập lên kịch liệt, cẩn trọng mà nói, thanh âm gần như nỉ non:
“... Cẩn trọng như chạm vào một miếng băng mỏng. Muốn nàng vĩnh viễn ở bên cạnh, rồi lại không dám ở quá gần nàng, sợ nàng sẽ né tránh. Mỗi một bước đi cũng phải tính toán cho chu toàn, cẩn mật, dùng ba mươi sáu kế của nàng, im lặng mà giữ nàng lại đây. Từng bước kinh tâm...”
“... Nhẫn nại rất cực khổ, mỗi lần gặp mặt nàng đều phải giả vờ thành cái bộ dạng đã quên mất nang nhưng ta lại lo lắng sự quên đi dễ dàng này sẽ khiến nàng sinh nghi, cho nên mới giả trang khiến cho đau đớn... Nhiều năm như vậy, ta đã giả bộ thành thói quen, bởi vậy mới quá giống thật, có đúng không? Cuối cùng thì nàng cũng dần dần buông sự cảnh giác xuống, a mới có thể thở phào một hơi được...
“Ta cẩn trọng, không để lại bất kỳ một thứ khả nghi gì, bởi vậy cho dù không có người thì ta cũng không dám thân cận nàng. Nhưng rốt cuộc vẫn không thể nào chịu đựng được. Nàng có biết hôm qua, một khắc khi nàng hôn ta, trong lòng ta vui mừng biết bao nhiêu không? Ta hỏi qua Dực nhi, cũng nói bóng gió hỏi Thủy Tâm công chúa cũng kông biết được nguyên nhân vì sao nàng làm vậy. Nhưng ta chỉ muốn nàng có thể làm vậy một lần nữa, nguyên nhân cũng không còn quan trọng...”
Người kia lại giống như lâm vào sự suy tư, trên khuôn mặt tinh khiết hiện lên nụ cười tươi, bên cạnh thoáng ửng đỏ vùng da. Lần này dung mạo thực sự khuynh quốc khuynh thành.
“... Đáng tiếc nha đầu Dực nhi chen ngang phá hư, khi đó ta thất vọng lắm, có nói ra thì nàng cũng không thể hiểu được... Thôi, sau này sẽ có cơ hội...”
Người kia lưu lại một nụ hôn trên trán Mục Tiểu Văn rồi lại nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Khi Mục Tiểu Văn tỉnh lại, phương giác thần thanh khí sảng, không ngờ một giấc ngủ trưa lại có chất lượng cao như vậy. Trở lại bên trong ngự thư phòng, thấy Lý Vân Thượng không biết tự lúc nào đã ngồi phê chuẩn tấu chương rồi. Nàng vội vàng lên tiếng:
“Nô tỳ đáng chết, nô tỳ ngủ quên.”
Cung nữ nên cạnh vội vàng làm một khẩu hình ra hiệu nàng chớ có lên tiếng, nàng hiểu lúc này không được quấy rầy hoàng thượng. Mục Tiểu Văn lại vội vã về phòng, theo quy củ thì chờ hắn xong xuôi hết mọi chuyện thì lại tiếp tục thương thảo với hắn về chuyện Thủy Tâm công chúa.