Vứt Đi Nương Nương

Chương 117: Nhạc trong ngự hoa viên




Quân vương đối với Phương Mặc hình như rất quan tâm, hai người họ mới rời bữa tiệc trở về Mộc Tuyết điện không lâu sau thì hoàng thượng tới. Khi một tiếng hô vang lên ngoài cửa “Hoàng thượng giá lâm!” thì Mục Tiểu Văn đã thay xong quần áo, nàng đang ngồi trên giường được Phương Mặc ôm trong ngực an ủi. Mục Tiểu Văn nhớ tới chuyện hành lễ nhưng Phương Mặc cứ ôm chặt lấy nàng, đối với người đứng bên ngoài kia có chút khinh thường, không để vào mắt:

“Phương Mặc, ngươi thật to gan, hoàng thượng tới mà không chịu tiếp kiến. Tội khinh thường, vô phép với quân vương ngươi có chịu được không?” - Thanh âm Thạch Lan vẫn liều man như cũ.

“Nơi này không tới phần Thạch Lan ngươi nói chuyện” - Sắc mặt Phương Mặc lạnh băng.

Tình cảnh giằng co này cực kỳ giống với hồi đầu gặp nhị hoàng tử. Nhưng hình tượng méo mó của Khinh Phong làm cho Mục Tiểu Văn không thể nào hiểu rõ được thể cục trước mắt vì vậy nàng lựa chọn im lặng quan sát.

Hôm nay nàng đã hơn trước rất nhiều, đã kiên cường hơn. Bởi tế sau khi được an ủi một hồi thì sự uể oải đã từ từ tản đi, đổi lại chỉ lấy binh đến cản tướng, thản nhiên như nước đến chân mới thèm nhảy vậy. Mặc kệ Khinh huynh vì sao lại đối xử với nàng như vậy nhưng nàng tin một ngày nào đó, chuyện này sẽ qua đi.

Từ trong lòng Phương Mặc, nàng đánh ánh mắt dò xét xung quanh, chỉ có thể thấy y phục của mọi người lay động. Thạch Lan thì hoa lệ xinh đẹp, Nguyệt Cơ thì ưu nhã khuynh thànhLý Vân Thượng thì trong trẻo như lạnh lùng phiêu dật, bên cạnh đó còn có Thủy Tâm công chúa kia.

Thủy Tân công chúa mới là người nàng đáng chú ý, muốn giúp Lý Vân Thượng theo đuổi nàng ấy thì trước hết phải tạo nên mối quan hệ tốt với người ta. Cho nên lúc này không thể trước mặt nàng ấy mà đánh mất hình tượng được.

Bởi thể, Mục Tiểu Văn rời khỏi ngực Phương Mặc bước xuống, cúi đầu nói:

“Tiểu Văn tự tiện rời tiệc, mong hoàng thượng thứ tột.”

Lý Vân Thượng đứng nghiêng người, nàng không nhìn thấy được vẻ mặt của hắn, mà chỉ nghe thấy thanh âm ạnh lùng mang theo thành khẩn chân thành của hắn vang lên:

“Khinh Phong công tử vốn là khách quý của bổn quốc nhưng Phương Mặc là bằng hữu tốt nhất của trẫm, là trẫm quản sự chưa chu toàn mới đúng. Trẫm thay mặt vị Khinh Phong công tử xin lỗi Phương phu nhân, mong Phương phu nhân thứ lỗi.

Mục Tiểu Văn âm thầm hít sâu một hơi, hay ột quân vương khiêm nhường!

Hơn nữa, vì Phương Mặc, ngay cả sự chán ghét đối với nàng hình như đã hoàn toàn biến mất. Mỗi lần gặp mặt đều có ngạc nhiên.

“Hoàng thượng nói quá lời, là vì Khinh Phong công tử và ta có chút hiểu nhầm nên mới như thế, chuyện này không liên quan tới hoàng thượng.”

Lý Vân Thượng mỉm cười:

“Nếu vậy thì lại mong Phương phu nhân không nên tức giận, hôm nay cũng nên nghỉ ngơi rồi, ngày mai trở lại ngự tiền phụ tá”

“Dạ!”

Hàn huyên thêm vài câu, sau khi cung nữ trình lên mấy món lễ vật thì Lý Vân Thượng dẫn theo vài nữ tữ xoay người rời đi.

Mục Tiểu Văn nhìn hắn rời đi, hồi tưởng lại ngữ khí khi nãy, không hiểu sao có cảm giác vô lực. Còn Phương Mặc thì quay trở lại yến hội, lúc sau vì Mục Tiểu Văn đã say ngủ nên không tới quấy rầy nữa mà trực tiếp ra khỏi c

Một đêm cứ như vậy trôi qua.

Khi trời sáng thì Mục Tiểu Văn đã ngáp ngắn ngáp dài đứng ở trong ngự thư phòng rồi. Chưa bao giờ phải dậy sớm như vậy, truớc kia vốn đứng cũng có thể ngủ được nhưng cảm giác mới mẻ khi lần đầu tiên vào ngự thư phòng đã áp đảo chiếm ưu thế. Mục Tiểu Văn và một cung nữ khác mặt đối mặt đứng ở phía dưới, cho dù ngủ không đủ giấc nhưng nàng cũng cố mà thanh tỉnh để đánh giá xung quanh.

Ngự thư phòng, đây là ngự thư phòng.

Phong cách được bày biện rất hoa lệ, ngay cả sách cũng tràn ngập khí thế uy nghiêm. Người đang ngồi phía trên kia, cúi đầu chuyên tâm phê sửa tấu chương càng khiến cho ngự thư phòng này càng thêm linh khí.

Mục Tiểu Văn cẩn cẩn dực dực nhìn Lý Vân Thượng đang cúi đầu, thầm nghĩ trong bụng không biết tới lúc nào hắn mới dùng tới nàng. Kỳ thực lúc này hai người cách nhau cũng chỉ vài bước chân, bước tới vài bước, đi lên từng bước, ngẩng đầu lên thì có thể đặt câu hỏi với vị quân vương cao cao tại thượng kia.

Nhưng mà...

Mục Tiểu Văn thở dài, cuối cùng nàng vẫn quyết định lui xuống. Cảm giác mới mẻ qua đi khó tránh khỏi nhàm chán, sau khi đánh giá thư phòng này một lần nữa, nàng chăm chú nhìn vị cung nữ thanh tú đoan trang đứng đối diện từ trên xuống dưới một lượt rồi lại chuyển ánh mắt tới hai hàng lông mi của Lý Vân Thượng.

Lông mi của hắn vừa đen vừa dài, tóc thì mềm mại, đen dài như tơ lụa. Không biết là dùng thứ gì để dưỡng?

Trước kia quên chưa kịp hỏi, lần sau nếu có cơ hội thì nhất định phải hỏi mới được.

Mục Tiểu Văn như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, hai tròn mắt vẫn mở tròn nhìn chằm chằm vào Lý Vân Thượng, tuyệt không đề phòng cái người trong tầm mắt kia chợt ngẩng đầu lên. Vài giây Mục Tiểu Văn mới thoát khỏi mờ mịt, thu hồn lại, một lần nữa cúi đầu xuống, thanh âm vững vàng:

“Tiểu Văn đã tự ý chiêm ngưỡng thánh nhan, mong hoàng thượng thứ tội.”

hề tức giận, thanh âm có điểm thân thiết ôn nhu:

“Mục tân nhân không nên kinh hoảng. Trẫm từng có thánh dụ, chấp thuận cho người được phâm mặt rồng. Mặc dù không nhớ rõ tình hình trước kia nhưng nếu đã ban ra thì nhất định là có lý do đúng đắn, thích hợp. Ngươi là chi thê của Phương Mặc, bởi vậy trẫm càng phải cẩn tuân những gì đã nói trong thánh chỉ, cho nên Mục tân nhân cứ thoải mái đi.”

Những lời này nói ra càng nghe càng thấy không tự nhiên chút nào. Mục Tiểu Văn đột nhiên nhớ tới bài học về Pháp Hải lão thiền sư.

Ngẩng đầu nhìn thẳng dung nhan tuyệt sắc của hắn, tinh khiết không có một tí tạp chất. Cái này không đúng, hắn không phải là Pháp Hải thiền sư được, mà là tiên đồng mới đúng.

Mục Tiểu Văn lại cúi đầu, kính cẩn đáp:

“Dạ!”

“Theo trẫm tới ngự hoa viên một chút.” - Lý Vân Thượng đi xuống, an tĩnh đi trước.

Mục Tiểu Văn nhìn cung nữ kia, thấy nàng ta đi theo nên nàng cũng lập tức đi theo phía sau.

Khí trời trong lành, những đám mây trắn nổi bật trên nền trời xanh da trời. Đầu hạ vẫn còn thoang thoảng mùi lạnh, cung trang mỏng manh, có thể nhìn thấy da thịt. Trong ngự hoa viên có tiếng cười đùa nói chuyện truyền đến, khi tới gần thì phát hiện những người trong yến hội tối qua vẫn còn ngồi đây.

Khinh Phong, Thanh Y, Lý Vân Hạ, Thôi Minh Vũ, cùng Thạch Lan, Nguyện Cơ và Thủy Tâm công chúa.

Thấy nàng tới, thần sắc mỗi người không đồng nhất, chỉ có một điểm chung chính là không khí đột nhiên lạnh như băng. Mà người duy nhất có thể làm cho người ta an tâm là Phương Mặc, hết lần này tới lần khác đều không thấy ở nơi này.

Trong lòng Mục Tiểu Văn hoảng sợ, nhưng nét mặt vẫn mỉm cười như bình thường.

Nàng đi tới trước mặt Khinh Phong, hơi khom người:

“Tham kiến Khinh Phong công tử” - nhưng Khinh Phong làm như không nghe, không nhì quay đầu tiếp tục cười nói với cung nữ bên cạnh hắn.

Nàng đi tới trước mặt Lý Vân Hạ, thấp đầu khiêm cung nói:

“Tham kiến Hạ Huân vương gia” - ngẩng đầu thấy hắn hình như đang khó xử, nàng vội vàng thêm lời - “Gọi ta là Tiểu Văn là được rồi.”

Lý Vân Hạ khẽ cười, nụ cười này vẫn ấm áp như trước, khuôn mặt như ngọc dưới ánh mặt trời càng trong suốt lộng lẫy; âm thanh ấm áp dường như xuyên qua vũ trụ hồng hoang. - “Tiểu Văn, lâu rồi không gặp!”

Trong tim Mục Tiểu Văn nhói lên đau, cảm giác như gặp được cố nhân. Lúc này, sự vui mừng vì được đứng đây với người này, cơ hồ mọi tang thương đã qua đi. Rất nhiều chuyện đã thay đổi, chỉ có nụ cười tươi kia vẫn như trước.

Nhất thời, nàng nghẹn ngào không nói gì được, chỉ nghe thấy bên cạnh một tiếng hừ lạnh truyền tới, là Khinh Phong.

Mục Tiểu Văn có chút khó chịu rồi lập tức khôi phục lại tâm trạng, nói qua nói lại thêm vài câu rồi lui ra đứng cùng với cung nữ trong ngự thư phòng.

Nàng vừa rời đi thì không khí liền khôi phục sự vui vẻ, thoải mái như cũ. Tính tình Thủy Tâm công chúa thật sự rất hoạt bát đáng yêu cho nên mọi người cũng coi nàng như trung tâm. Mấy vị nam tử xung quanh không cần phải nói, mỗi lần nhìn về phía nàng ấy đều mang theo vài phần sủng nịnh, ngay cả Thạch Lan và Nguyệt Cơ cũng đối với nàng ấy rất hữu hảo.

Mục Tiểu Văn không khỏi cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ Thạch Lan và Nguyệt Cơ nhìn không ra Thủy Tâm công chúa có tình cảm đối với Lý Vân Thượng sao?

Đứng hồi lâu chân đã tê tê đau nhức, Lý Vân Thượng quay đầu lại đồng ý cho nàng và cung nữa kia nghỉ ngơi một chút. Quả nhiên hắn đối với nữ tử rất ôn nhu, làm cung nữ của hắn cũng được chịu ân trạch. Nàng lại biết thêm được một ít về hắn.

Mục Tiểu Văn cùng cung nữ kia rời đi xa, tìm một hòn on bộ ngồi xuống, vừa thưởng thức phong cảnh, vừa xem tuấn nam mỹ nữ chơi đùa cùng nhau nào làm thơ đố chữ và vân vân các trò. Nàng bắt chuyện với cung nữ kia nhưng nàng ta chỉ cúi đầu trả lời một câu rất trang trọng “Nô tỳ gọi là Di Liễu”, cho nên nàng cũng không nói thêm được cái gì.

Mục Tiểu Văn nhàm chán vô cùng, đem ánh mắt chuyển đi xa xa, đột nhiên một thân ảnh xông vào tầm mắt nàng.

Sử Vận Nhi!

Xa xa, trên con đường nhỏ, người nọ hơi cúi lưng, khuôn mặt tròn trịa, rõ ràng nhìn về phía trước nhưng ánh mắt lại mờ mịt, thẫn thờ cứ như đang đi vào cõi thần tiên; mười phần là có bộ dáng của một người đàn ông hiện đại, không phải Sử Vận Nhi thì là ai chứ!

Mục Tiểu Văn kinh ngạc, sao hắn lại ở đây? Hay là hắn tự tiện xông vào hoàng cung? Nếu hắn bị người ta phát hiện, không biết hậu quả sẽ như thế nào.

Mục Tiểu Văn vội vàng đi tới trước, vươn tay túm chặt Sử Vận Nhi đang di động. Sử Vận Nhi quay đầu lại, mơ màng vài chục giây rồi lấy ại tinh thần, thấy là nàng, trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ. Nhưng lập tức sau đó lại đổi thành bộ dáng bối rối, hắn xoay người tránh khỏi tầm tay Mục Tiểu Văn. Mục Tiểu Văn tiến lên vài bước sau đó kéo cổ hắn lại.

Sử Vận Nhi kinh hãi, cuống quýt khoát tay:

“Nam nữ thụ thụ bất thân! Nam nữ thụ thụ bất thân!”

Mục Tiểu Văn dở khóc dở cười:

“Chúng ta đã mấy trăm lần đụng chạm, cái gì mà thân với bất thân?!”

Không nói thì thôi nhưng đã nhắc tới tìh Sử Vận Nhi liền tức giận:

“Đều tại ngươi lúc đầu không chịu nói cho ta biết ngươi là nữ tử!”

“Nhưng lúc nhận huynh đệ, không phải người từng nói không cần biết ta là người như thế nào sao?”

“Đó là vì ta không biết ngươi là chi thê của Phương Mặc! Huống chi bây giờ ngươi lại là tân nhân!”

Mục Tiểu Văn thở dài một hơi, quàng qua vai Sử Vận Nhi, thoáng ngửa đầu nhìn hắn, nhìn cái bộ dạng hắn nổi da gà sắp ngất đi, trong bụng cười tới nỗi sắp nội thương nhưng nét mặt lại nghiêm túc, thành khẩn không chê vào đâu được

“Sử Vận Nhi, cái thân phận chi thê hay tân nhân thì chỉ là vật ngoài thân, đã là huynh đệ thì không nên so đo mấy chuyện này. Nhưng mà ta biết ngươi thật sự không so đo, chỉ là ngươi chưa kịp tiếp nhận mà thôi. Cũng được, ta cho ngươi chút thời gian, ngươi suy nghĩ cẩn thận xem ngươi có đồng ý tiếp nhận một người huynh đệ như ta không. Ta tôn trọng lựa chọn của ngươi.”

“Ta...” - Sử Vận Nhi muốn nói gì đó nhưng Mục Tiểu Văn đã đưa tay ngăn lời hắn lại, khuôn mặt còn thành khẩn, thâm tình hơn trước. - “Không cần vội vàng trả lời, ta chờ ngươi.”

Mặt Sử Vận Nhi thực phức tạm, vừa cảm động, vừa xấu hổ; cơ thể có chút khó chịu, tê dại... tất cả cứ đổ dồn về một chỗ khiến cho vẻ mặt hắn rất kỳ quái.

Sau một hồi lâu hắn mới ngập ngừng nhỏ giọng nói:

“Huynh đệ thì là huynh đệ!”

Chuyện này giải quyết xong. Mục Tiểu Văn kéo hắn ngồi xuống bên cạnh ao sen, trò chuyện một trận nàng mới biết được Sử Vận Nhi có một người tỷ tỷ làm trong hậu cung. Vì có công bảo vệ chủ nên được ban đặc ơn, chấp thuận cho thân quyến được ra vào cung thăm viếng, cái này hoàng thượng cũng biết rồi. Thế nên không cần lo lắng chuyện bị phát hiện nữa.

“Tỷ tỷ ngươi có công bảo vệ chủ nhân sao?”

“Không biết!” - Sử Vận Nhi mờ mịt trả lời.

Mục Tiểu Văn cảm thán, tính cách hai người họ đúng là có nhiều phần tương tự, ngón tay nàng chỉ về phía xa xa:

“Đó chính là hoàng thượng, ngươi đã từng gặp qua.”

Lúc này, khoảng cách giữa hai người với bọn hoàng thượng không xa lắm nhưng ở giữa có một cây lớn, nhìn nhau sẽ có chút mờ nhạt. Cách giữa hai bên còn có mấy bụi cây rậm rạp chặn tầm nhìn nhưng khi Sử Vận Nhi thoáng quay lại thăm dò thì chỉ một cái liếc mắt thô mà khiến hắn cả kinh thiếu chút nữa rơi xuống ao. Hắn giơ tay định cho Mục Tiểu Văn một quyền như bình thường nhưng thấy nàng mặc một thân cung trang lại không nỡ xuống tay, cuối cùng đành phải ai oán thu tay về, giận dỗi:

“Sao ngươi không nói sớm?”

“Ngươi đi trên đoạn đường này không thấy được.” - Mục Tiểu Văn lại càng hạ giọng hật sắt không được cứng.

Hai người chỉ trích nhau một trận, Sử Vận Nhi thét lên vài tiếng oán thán, thấy bên kia nói cười vui vẻ, hai người thoáng thả lỏng trái tim. Chẳng cần phải hạ giọng nữa, nói đến chỗ buồn cười cũng không kiêng nể gì mà cười to lên. Trong không gian thỉnh thoảng vài lần yên tĩnh, đại khái là vì phía bên kia làm thơ làm từ im lặng để suy tư.

“Sao ngươi không chơi đùa cùng bọn họ? Tốt xấu gì ngươi cũng là thê tử yêu nhất của bằng hữu của hoàng thượng.

“Vì bọn họ làm thơ làm từ?” - Mục Tiểu Văn nhe răng.

“Vậy cũng đúng, ngươi là người thô lỗ mà.” - Sử Vận Nhi gật đầu, thản nhiên giải thích.

Mục Tiểu Văn làm bộ muốn bóp cổ hắn, Sử Vận Nhi phối hợp đi ngăn cản, đột nhiên khuôn mặt tươi cười cứng ngắc tại chỗ. Mục Tiểu Văn theo ánh mắt hắn nhìn qua, ngửa đầu thấy ánh mặt trời chiếu hạ. Hạ Huân vương gia tao nhã như ngọc đang mỉm cười cúi đầu nhìn bọn họ.

“Hoàng thượng cho gọi ngươi và Sử Vận Nhi!” - Hạ Huân vương gia nói.