Ngồi ở bên trong xe ngựa, bên ngoài tuy không có ai nhưng Mục Tiểu Văn vẫn cảm thấy có người đi theo nàng. Vén rèm lên nhìn chung quanh, chỉ có gió lạnh tiến vào, chứ không có gì khác thường cả. Thanh Y nhìn ra suy nghĩ của nàng, mặt không chút thay đổi mà nói “chỉ là hạng tầm thường” tuy là sáu chữ nhưng cũng khiến Mục Tiểu Văn hết lo lắng.
Dù sợ bị cướp sắc nha, nhưng là có Thanh Y ở đây, thì nàng cái gì cũng không sợ nữa.
Kĩ thuật của người đánh xe ngựa thực tốt, bốn con ngựa phi đi như bay, tốc độ này hơi khiến nàng cảm thấy lâng lâng a. Trong xe ngựa rất rộng, Mục Tiểu Văn ngồi ở giữa, Thanh Y cùng Khởi Chi Điêu ngồi hai bên, sau vì nàng muốn ngắm phong cảnh, liền ngồi chung chỗ với Khởi Chi Điêu. Ai ngờ Thanh Y lại nhíu mi, khí thế bức người đe dọa. Trong nhất thời nàng còn có thể làm bộ không phát hiện, nhưng thời gian dài quá tâm cũng đâm ra sợ hãi, đành phải để Khởi Chi Điêu ngồi ở giữa.
Nàng bây giờ không thể so với thân phận tôn quý của một năm trước, hôm nay chỉ là một tiểu dân, lại có việc cầu Thanh Y giúp đỡ, nên càng không thể trêu chọc hắn nha. Nàng ngồi nặng nề, bắt đầu cảm thấy nhớ phỉ mính vui tươi a. Cũng may Khởi Chi Điêu là thanh thiếu niên, hai người cười cười hì hì, cuối cùng mới có thể làm không khí nặng nề giảm đi một chút.
Mục Tiểu Văn toàn thân ăn mặc như xác ướp, tựa vào bên cửa sổ, đưa tay đút vào trong tay áo, giả làm một lão nhân trêu chọc Khởi Chi Điêu: “Ngươi bây giờ sao lại không gọi ta là tỷ tỷ nữa rồi?” lần trước nàng nghe hắn gọi được 1 lần, sau đó Lý Vân Thượng tìm đến, tự nhiên không thời gian để ý đến việc nhỏ này. Bây giờ mới lôi ra xử, xem ra sẽ bớt buồn chán đây.
Khởi Chi Điêu vốn đang cười vui, nghe nàng nói thế, thoáng cái đỏ mặt: “Ta không muốn gọi.”
Mục Tiểu Văn cảm thấy hiếu kì: “Tiểu tử kia ngươi mặt đỏ làm cái gì, gọi tỷ tỷ khó như vậy sao?”
Khởi Chi Điêu đỏ mặt quật cường cãi lại: “Không muốn gọi chính là không muốn gọi.”
Mục Tiểu Văn càng cảm thấy đùa vui, mị mị cười đang muốn tiếp tục, bên tai lại vù một tiếng, “BA”, rèm bị mở ra, gió lạnh cùng tuyết bất ngờ bay vào, khiến thân thể nàng run lên, cổ không tự chủ được mà rụt lại.
Nàng quay đầu trừng mắt nhìn Thanh Y, phát hiện hai ngón tay trái của hắn không chút nào giấu mà vẫn tỏ ra thái độ, trong lòng bàn tay không biết lúc nào đã nắm những hòn đá sắt nhọn, vẻ mặt lạnh lùng tựa băng sơn trăm năm, mười phần thể hiện sự uy hiếp.
Thanh Y, ngươi được lắm, này coi như là “Nam nữ thụ thụ bất thân” ư? Hơn nữa, nàng muốn làm gì, hắn quản được sao?
Đáng tiếc hắn võ công cao cường, không thể không cúi đầu nha. Mục Tiểu Văn cùng Khởi Chi Điêu kẻ xướng người hoạ, cẩn thận tìm từng câu để ám chỉ, nhìn Thanh Y sắc mặt càng ngày càng trầm, hai người cùng nhau cười đắc ý. Nàng tưởng hắn sẽ tức giận, ai ngờ hắn thanh âm có chút trầm thấp mà nói câu: “Ngươi thay đổi.”
Mục Tiểu Văn sửng sốt, “thay đổi thế nào?”
Thanh Y không giấu: “Cẩn cẩn thận thận, khéo đưa đẩy vô lại.” lại thêm vào một câu,
“Giống như tiểu dân thường đáng khinh.”
Mục Tiểu Văn cười hì hì: “trên đời này muốn sống, đương nhiên phải biến thành tiểu dân vô lại, lúc nào cũng khéo léo đưa đẩy thôi. Hơn nữa, ta vốn chính là như vậy, một năm trước không phải đã nói rồi sao?”
Thanh Y không nói tiếp.
Ngày thứ hai Khởi Chi Điêu nhận được tin tức, nói Phương Mặc đúng là ở nơi nào đó trong kinh thành, có người canh giữ ở chung quanh, bảo đảm hướng mị sẽ không thể theo được. Hưng phấn một hồi, Thanh Y lại trầm mặc tựa hồ đang suy nghĩ xem rốt cuộc là Khởi Chi Điêu thực sự muốn gì.
Buổi tối lúc nghỉ chân, nàng lại bị Thanh Y giáo huấn. Sắc trời đã tối, mọi người đều trở về phòng nghỉ tạm, muốn cùng nhau uống trà tán dóc lại phải đi xuống lầu đến tại đại đường, không được ở trong phòng. Vân vân
Tuy nói đây là những suy nghĩ bình thường của người cổ đại, hơn nữa nếu là người khác hẳn đã kính nể phong phạm của hắn, nhưng đối với Mục Tiểu Văn cùng Khởi Chi Điêu tâm tính trẻ con mà nói, hoàn toàn không thú vị chút nào.
Trên đoạn đường đến kinh thành, bên trong xe ngựa cực kì lặng im. Xe ngựa dừng lại, Thanh Y nhảy xuống xe trước, sau đó mới xoay người hướng Mục Tiểu Văn vươn tay đón.
Mục Tiểu Văn vén rèm lên, một tay nâng lên làn áo khẽ lay động, cuối thấp đầu, cẩn thận chú ý dưới chân. Mái tóc đen dài buông xuống khuôn mặt khi nàng khỏi xe ngựa, vì hàn ý mà tái nhợt lại càng thêm trắng nõn. Lông mi hạ xuống che phủ đôi mắt, khóe miệng hiện lên nụ mỉm cười bình tĩnh, có vẻ cao quý phi thường. Nàng đem tay kia nắm lấy bàn tay của Thanh Y, cảm giác lạnh lẽo thoáng chốc lan tràn khắp người bao gồm cả trái tim của hắn.
Thanh Y nắm lấy tay nàng, đem nàng đỡ xuống. Sau khi đứng vững, nàng liền nhanh rút tay lại, đứng cách hắn năm bước. Đây không tính là xa cũng không gọi là gần, không phải xa lánh nhưng rõ lại là khách khí giữ khoảng cách. Sau đó, nàng vừa cười khanh khách mà nhìn Khởi Chi Điêu xuống xe ngựa.
“Thanh Y, đi thôi” Mục Tiểu Văn thuận miệng kêu lên.
Thanh Y ngẩn người, tiếp theo đi tới. Nguyên lai chút thân nhiệt ấm áp mới rồi, nhưng bàn tay trời sinh lạnh lẽo không cách nào giữ giữ được, cũng theo đó mà nhanh chóng mất đi.
Nàng đi đến bên cạnh hắn, cho dù nàng vẫn nói những câu trêu đùa hắn, nhưng là trong tiềm thức vẫn duy trì khoảng cách năm bước với hắn.
Năm bước, chính là khoảng cách thân mật nhất giữa hắn cùng nàng rồi.
Trời vào đông, khí lạnh tràn ngập.
Kinh thành ở Thương quốc cũng thật là phồn hoa, mà còn hơn cả Lưu vân quốc, nếu tính về phần xinh đẹp cũng hơn vài phần, nhưng cùng Thương quốc giống nhau là đều yêu thích tử y, khi thì trong suốt, khi thì lãnh thanh quân chủ. Mục Tiểu Văn đưa mắt nhìn lại, phát hiện vốn là có nhiều tuấn nam mỹ nữ đầy đường, hơn nữa cho dù dung mạo không xuất chúng, nhưng y phục trang sức có vẻ nhiều màu đặc sắc hơn, ngay cả những thứ trang sức nhỏ mà nàng kinh doanh tại thiên lạc thành cũng có ở đây. Quả là nơi thể hiện khí thế của cả đất nước.
Ba người tìm một khách sạn ở tạm, khi Thanh Y đi ra ngoài về, trong tay có thêm mấy bộ quần áo dùng để thay khi tắm rửa.
“trong phủ của ta có người theo dõi, không thể ở. Các ngươi trước ở tạm nơi đây, ta hôm nay hồi cung gặp thánh thượng, ngày mai ta lại đến.”
Mục Tiểu Văn gật đầu.
Thanh Y nhìn nàng một cái, rồi nói thêm: “Có muốn gặp Hoàng thượng hay không?”
Mục Tiểu Văn cuống quít lắc đầu.
Thanh Y có chút do dự: “Hắn hiện tại đã hối hận rồi, sau này nhất định sẽ không hại ngươi.”
“nếu vậy không có gì cần phải gặp lại rồi.”
Thanh Y không phải là một mama nhiều chuyện dong dài, hắn chỉ hướng về phía Mục Tiểu Văn gật đầu một cái, lại cùng Khởi Chi Điêu nói chút gì liền xoay người rời đi, chỉ lưu lại một bóng lưng đầy cô đơn, tịnh mịch.
Trời có chút chuyển ấm áp, Mục Tiểu Văn cùng Khởi Chi Điêu đã đổi quần áo mới, tùy ý tìm tửu lâu, ngồi xuống vị trí bên cạnh cửa sổ. Tiểu nhị châm trà xong liền cung kính rời đi, Mục Tiểu Văn vừa uống trà, vừa nhàn nhã đánh giá bốn phía.
Đây là đại đường, buôn bán rất tốt, rộn ràng nhốn nháo. Tiểu nhị cần mẫn mà chạy tới chạy lui, lại lên lầu hầu hạ vị khách trong gian phòng phía trên, tựa như nàng 1 năm trước ở Lưu vân quốc.
Khi đó, có cả Dực nhi lúc nào cũng trốn tránh, có Thôi Vũ Minh lúc nào cũng cao ngạo, có Lý Vân Thượng dung mạo kinh người, có Thanh Y mặt luôn không thay đổi, đương nhiên cũng có Phương Mặc lúc nào cũng không quên đùa giỡn với nàng, còn có Khinh huynh luôn luôn sủng nàng, yêu thương nàng.
Khinh huynh là một người luôn luôn nhẹ nhàng cầm tay nàng, trong mắt một mảnh đơn thuần là sủng nịch.
Phương Mặc đứng dưới tán cây trong sân với những cánh hoa hồng rơi xuống trên người hắn chất vấn nàng có phải hay không thật sự là Mộc tiểu văn,.
Khinh huynh là một người lúc nào cũng ra tay rộng rãi, không ngừng cấp nàng tiền boa, tặng cho nàng ngọc bội xa hoa đắt tiền.
Phương Mặc luôn làm bộ lơ đãng mà cùng nàng bước đi trên con đường cuộc sống, là Phương Mặc sẽ đôi khi lúc nàng không để ý mà ôm chầm lấy nàng. . .
“Công tử, ngươi như thế nào khóc?” Khởi Chi Điêu tựa hồ bị nàng làm hoảng sợ.
Mục Tiểu Văn lau đi nước, cười lắc đầu: “Không có gì, bị gió thổi vào mắt mà thôi.”
Thời gian không dài, nhưng tâm đã hứng nhiều tang thương, những chua cay còn xót lại trong nàng là quá nhiều. Tưởng rằng bên trong hoàng thành có thể dựa vào thân phận thiên kim Tể tướng mà sống tốt với thân phận này, ai ngờ nàng lại là một nương nương bị vứt đi, không được sủng ái, chẳng những nhiều lần bị khinh bỉ, mà mạc danh kỳ diệu (ko hiểu nguyên do gì) lại bị cuốn vào âm mưu của nhị hoàng tử, cuối cùng phải nhảy xuống vách núi mà kết thúc đi cuộc sống ở nơi ấy.
Tại Thiên Lạc thành thật vất vả an cư lạc nghiệp, ai ngờ lại bị nhị hoàng tử mà nay đã là Hoàng thượng tìm được, làm cho nàng thở không nổi, không thể làm gì khác hơn chính là chạy trốn. Vậy mà đã tròn một năm, mỗi lần ấm áp chớm nở sẽ vội vàng mà vụt tắt.
Hôm nay có thể hay không là kết quả của cuộc sống trước kia?
Chỉ cần có thể tìm Phương Mặc, nàng sẽ buông ra hết thảy, cùng hắn tiêu dao giang hồ. Chờ đến khi bạc đầu, nàng và hắn sẽ tìm một nơi sơn thanh thủy tú,một trấn nhỏ không phồn hoa nào đó tĩnh lặng mà sống, mở một tiểu quán trà, vì lữ nhân qua đường mà dâng lên những chén trà nóng thơm lừng, thuận tiện sẽ xem hoàng hôn mặt trời lặn.
Mục Tiểu Văn không khỏi tự giễu mà nở nụ cười, thật không giống với suy nghĩ của những người trẻ tuổi nha.
Đối diện Khởi Chi Điêu tựa hồ bị hình ảnh tự khóc tự cười của nàng làm cho nghi hoặc, vẻ mặt mờ mịt.
Mục Tiểu Văn cười run cả người, nghĩ đến cái gì liền hỏi: “Chi Điêu, ngươi có ý trung nhân chưa?”
Khởi Chi Điêu đỏ mặt ngập ngừng nói không ra tiếng.
“Ta nghe nói Phỉ Mính có một biểu muội xa, tính tình cũng rất giống nàng. Ngươi cùng Phỉ Mính bình thường thân thiết như vậy, biểu muội của nàng cũng chắc chắn hợp ý của ngươi, có muốn ta thay ngươi nói một chút hay không?” Mục Tiểu Văn lẩm bẩm, hoàn toàn không thấy được sắc mặt Khởi Chi Điêu càng ngày càng kém, “Nếu không thích, nhân tiện chọn 1 cô nương trong vi tiếu đường cũng được nha, bọn họ phần lớn thân phận trong sạch, là nữ tử biết quý trọng người khác, mà tính tình cũng tốt. Hơn nữa nữ nhân ở vi tiếu đường bên ngoài đều là có danh tiếng tốt, sẽ không sợ có gì bất trắc xảy ra. . .”
Được rồi, hắn tính tình thoải mái, cùng với Thiên Hương cẩn thận, thiện lương vừa hợp một đôi. Phỉ Mính hoạt bát, nói không chừng có thể đem đại băng sơn Thanh Y tan chảy nha . .
Mục Tiểu Văn một bên ngoài miệng thao thao bất tuyệt, một bên trong đầu lại suy nghĩ tới ông tơ bà mối với sợi chỉ đỏ, hưng phấn không thôi.
“Công tử!” Khởi Chi Điêu không thể nhịn được nữa, mở miệng ngắt lời nàng.
“Hửm?”
Khuôn mặt Khởi Chi Điêu giống như là có chút ủy khuất, trầm mặc hồi lâu mới cúi đầu nói: “Chuyện của ta không cần công tử quan tâm.”
Mục Tiểu Văn dừng lại, còn muốn hỏi tiếp, nhưng nhìn kỹ vẻ mặt của Khởi Chi Điêu, quyết định lại thôi. Da mặt của tiểu hài tử này mỏng, loại sự tình này sau này rồi tính vậy.
Khởi Chi Điêu nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ một hồi, đột nhiên sắc mặt ngưng trọng, quay đầu đến nói: “Công tử, ta đi một lát rồi trở về.”
Chẳng lẽ là có tin tức của Phương Mặc rồi?
Mục Tiểu Văn tim khẽ vọng, nhấc chén trà nhìn theo bóng lưng Khởi Chi Điêu. Đợi sau khi hình dáng hắn biến mất, nàng lại gắt gao nhìn vào nước trong chén trà. Mặt nước nhè nhẹ dao động từng vòng , thầm cảm thấy thời gian trôi qua thực quá chậm.
Tin tức lần trước Khởi Chi Điêu đem về, bất quá chỉ là xác thực hơn nơi Phương Mặc ở, nhưng nơi đó cách khá xa, nàng lại cảm thấy không được chân thật. Bây giờ cùng Phương Mặc ở trong cùng một thành trì, cảm giác mới chân thực, rõ ràng hơn lúc trước. Khởi Chi Điêu rời đi không bao lâu, nhưng thực sự, khoảng thời gian này đối với nàng lại là dài dằng dặc, nàng cảm thấy thực khó chịu.
Không biết qua bao lâu, Khởi Chi Điêu rốt cục trở về.