Chương 942
Hơn nữa. Tiéu Ẩm Kỳ cản bản không (hẻ đé Hoàng Ngọc Hằng đứng lên.
Lý do này. bản thân nó là một trò lừa bịp.
Sau khi củp điện thoại của Trương Vận Quốc. Sở Trần chậm râi nói: “Đây là điện thoại cầu cứu của Hoảng Tú Tú.H
Tống Thu nghe vậy cả kinh: “Anh rẻ anh chắc chắn không? Hoàng Tú Tủ vì sao lại cầu cứu anh?”
“Sau khi tôi nhặn điện thoại, điện thoại ngay cả một chút âm thanh cũng không có, chứng tò hoàn cảnh của Hoàng Tủ Tú, ngay cà cơ hội nói một câu cũng không có.” Lời nói của Sở Trần vừa dứt, Tống Nhan cũng lặp tức nhướng mày, nói: “Cho nén cô ấỵ mới không báo cảnh sát. lo lảng bị
lầm tưởng là đủa giởn, bị coi thưởng. Cỏ ấy một ăn cả ngà về không gọi điện thoại cho Sở Trằn, củng là bởi vì cô ấy cảm tháy, Sở Trằn cỏ nâng lực đốí phó Tiếu Âm Kỳ.”
“Tiếu Âm Kỳ là ai?”Nam Cung Quân hỏi một tiếng.
“Phái Thanh Dương, đại khái là trưởng lâo các loại nhân vật, vỗ đạo Tông Sư.” Sờ Trần nỏi: “Sư Vương Tranh Bả tổi qua, hắn đối vởi ta động sát khí, hơn nửa một đường đuối giết, may mần có người tương trợ.”
“Chỉ lá phái Thanh Dương, cũng tới khi dẻ ngươi?” Tầm mắt Nam Cung Quân híp lại: “Tim hẳn ra.”
“Muốn trong thời gian ngắn tìm ra tung tích cua Tiếu Ảm Kỳ, chỉ còn có một cách.” Sở Trần nhin
thoáng qua điện thoại di dộng đang duy trỉ cuộc gọi. tim ra số điện thoại của Giang Ánh Đào: “Thông qua thủ đoạn cục đặc chiến.”
Sở Trần sau khi tim được số điện thoại của Giang Anh Đào, dùng điện thoại di động cùa Tống Nhan bấm.
“Cô Đảo.” Sở Trần vừa mởi mở miệng, Giang Ảnh Đào liền nghe ra thanh âm của anh, lặp tức buột miệng nói: “Sở Trần, anh đây là đổi số điện thoại rồi? Tôi đã gọi cho anh suốt thời gian qua.”
“Cô Đào có việc tìm tôi?” Sở Trần ngán ra.
“Anh đà quên chuyện xảy ra tối qua ở Châu Giang rồi sao?” Giang Ánh Đảo nói: “Đại diện võ sư Nam Mỹt một đêm du ngoạn Châu Giang, một người chạy trối chết, mặt mũi mất hết, sáng sớm hỏm nay, đoàn võ sư Nam Mỹ đã khiếu nại anh với ủy viên hội Sư Vương tranh bá, hơn nữa cỏn đưa ra hai yêu cầu, một, đế cho
anh ờ trưởc mặt mọi người xin lỗi đoàn vỏ sư Nam Mỹ. hai là. hủy bỏ danh hiộu quán quân Sư Vương tranh bả của anh.”
Sở Trần nhướng mày lên: “ủy viên hội bên kia đáp lại như thể nào?”
“Đương nhiên là trực tiếp bác bỏ.” Giang Ánh Đảo nói: “Cung hội trường còn ở trước mặt mọi người thèm bốn chữ đoàn võ sư Nam Mỹ, cố tình gây sự. Nhưng, đoản võ sư Nam Mỹ thẹn quá hóa giận, tuyên bố muốn tự minh đòi lại công đạo, nghe nói, Nam Mỹ bên kia, cỏ mấy vị cao thủ đức cao vọng trọng, đã chuẩn bị khởi hành, bọn họ sẽ không thông qua con đường chính quy đòi lại cái gọi là công đạo, cho nên, anh phải cẩn thận bọn họ đối phó anh.”
Sở Tràn nhỉn thoảng qua Nam Cung Quân ngồi bên cạnh, gật gật đàu.
Anh chĩ vì cái gọi là cao thủ Nam Mỹ Kia im lặng.
“Tôi biết rồi.” Sở Trần nói: “Chị Đào, tôi có việc muốn phiền-chị, lúc chị gọi điện thoại cho tôi không phải đường dây đang bận sao? Cô cỏ thế giúp tôi kiểm tra vị tri cụ thể cùa điện thoại gọi cho tôi, tôi sẽ báo số điện thoại cho cô.”
“Vj trí của người gọi điện thoại cho anh?” Giang Ánh Đảo rất kỳ quái Sở Trần vi sao lại hỏi vắn dề kỳ quái như vậy, nhưng, vẫn là trả lời: “Không thành vấn đề, Tĩnh Nhi ở bên cạnh tôi, đối với cô ầy mà nói, đây là một cái nhấc tay.”
Sờ Trần nói số điện thoại cho
Giang Ành Đáo. đầu dày bôn kia lập tức truyèn đến thanh ãm của Tư Đồ Tĩnh: “Đơn giản, cho tôi 3 phút.”
3 phút.
Sờ Trần yên lặng chờ đợi, thời gian 3 phút vừa đến, Giang Ánh Đào lập tửc mở miệng nói: “Vị trỉ cụ thể của diện thoại tập trung ở một khu nghĩ dưỡng ở ngoại ô phía tây Thiền Thành.” Thanh âm Giang Ánh Đào nghỉ hoặc: “Sở Trần, theo tỗi được biết, khu nghĩ dưỡng kia bởi vi nguyên nhàn đặc biệt nảo đó đả gằn như đã bị hủy bỏ, binh thường đi tới nơi đó rất ít, Hoàng Tú Tủ làm sao lại ở đỏ? Tại sao cô ấy không chủ động báo vị trí cho anh?”
Trong đầu Giang Ánh Đào có quá nhiều nghi hoặc.
Không cỏ cách nào đẻ hiẻu được tinh huống kỳ tạ này.
Sở Trần đối vởi Giang Ánh Đảo nỏi ra tên của Hoảng Tủ Tú củng không kỳ quái, hiện tại số điện thoại đều lả tên thật, Giang Ánh Đào bảo Tư Đồ Tĩnh đi điều tra, rất dễ dàng liền biết chù nhản số điện thoại tả ai, trầm ngâm một hồi, Sở Trần nói: “Tôi cũng không biết, tỏi nhận được điện thoại này sau đổ, vần khống có thanh âm, nói thật, tôi cùng không biết đến cuối củng có phải Hoàng Tú Tú đang gọi điện thoại cho tôi hay không.”
“Vị trí cụ thể tôi đã gửi cho anh rồi.” Giang Ánh Đào thảm dò hỏi: “Anh định đi qua?”
Sờ Trần nghĩ đến nội dung Trương Vận Quốc tra được.
Hoàng Tủ Tú là Tiếu Âm Kỳ mang ra ngoài.
Không chỉ có Hoảng Tú Tú, cỏn cổ hai mươi người Hắc Diệu Đường Hoàng gia, trong đó có Hoảng Ngọc Hẳng.
Họ sẽ làm gì ở một nơi hẻo tánh như vặy? Điện thoại này của Hoàng Tủ Tú, rốt cuộc có phải là điện thoại cầu cửu hay không?
Trầm ngâm một hồi, Sờ Trần gật đầu: “Tôi sẻ đi qua một chuyến.”
‘Vậy chúng tôi giữ liên lạc, nếu anh cần giúp đỡ, gọi điện thoại cho tôi.” Giang Ánh Đào cũng quyết đoán mở miệng.
Sờ Trần cúp điện thoại, đứng lên, ánh mắt dừng trẽn người Tống Nhan.
“Tôi tự vè được.** Tống Nhan nỏi giành trưởc: “Hoảng Tú Tú lúc này gọi một cuộc điện thoại quài dị như vậy, đầu dây bên kia còn yên tĩnh đến đáng sợ, chửng tỏ quả thật cỏ chuyện gì xảy ra, đẻ cho Tiểu Thu đưa hai người qua, tranh thù thời gian.”
‘‘Được.” Sở Trần mỉm cười gật đầu, bả xã thật sự quá giỏi đoán ý người.
“Em đi lái xe.” Tống Thu cũng quyết đoán đứng lên.
Rát nhanh, xe chạy nhanh về phía ngoại ô phía tây Thiền Thành.
Bóng tối bao trùm dưới tằng hầm.
Nội tâm mọi người đều phảng phắt bị hàn sương đóng bàng, lục phủ ngũ tạng đều không thể nhúc
nhích, cuộn minh cùng một chỗ. thi thể đày đắt phảng phắt như dang nổi cho bọn họ biết, kế tiép, bọn họ phái đối mặt. vởl số phận tương tự.
“Nửa tiếng nữa. sẽ sớm trôi qua thỏi.” Đột nhiên có người mở miệng, một trận khí tức ảm trầm kinh hãi nhất thời bao trùm lên.
Cánh cửa tầng hằm từ từ mở ra.
Người tiến vào không phái ác quỷ, nhưng so với ác quỷ cảng thêm khủng bổ.
Hắn vốn mặc một thân áo trắng, lại bởi vi giết nhiều người, nhiễm máu tươi, khắp nơi máu loang dữ tợn đáng sợ.
Khuỏn mặt trảng nõn vô sắc, môi như cánh đao, hai mắt nhỉn về phía trước, dường như đang tập
trung con mồi tiép theo của mình. “Trò chơi bắt đầu.”
Ninh Quân Tiếu cất bước đi tới: “Toàn bộ đứng lên, bắt đầu bỏ phiếu, người có số phiếu cao nhất, chính lả vật thí nghiệm đầu tiên.”
Không khí lạnh tràn ngập tầng hầm.
Ánh mắt của mọi người đều mang theo tuyệt vọng.
“Ngươi bắt đầu bỏ phiếu.” Ninh Quân Tiếu tùy tiện chì một người, thân thể người này run lên, sắc mặt tái nhợt, thanh ãm run rầy: “Tôi…tôi… tôi chọn… bản thân tôi”
Nghe vậy, tầm mắt Ninh Quân Tiếu nhẹ nhàng híp lại, lập tửc đảo qua những người còn lại, nửa hồi, Ninh Quân Tiếu mặt tươi cười nổi lên tươi cười: “Không hồ là người nổi bật trong thế hệ trẻ
của Hẳc Diệu Đường Hoàng gia có loại tinh thằn không sợ sống chết, tinh thân hi sinh vì nghĩa, tổt, vậy như ngươi mong muốn, ngươi là vật thí nghiệm đầu tiên.”
Vừa dứt lời, sắc mặt người nọ trong nháy mắt biến đổi mãnh liệt, trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, haí chân trực tiếp xụi lơ, ngồi trên mặt đất, sau đó hoảng sự hô to: “Không, không muốn, không phải như vậy.”
Tất cả mọi người đều nghe ra ý tuyệt vọng trong lời nói của hăn.
Nhưng mà giờ phút này, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Không ai dám mở miệng nối thêm nửa câu, sợ Ninh Quân Tiếu thay đồi chủ ý, trực tiếp chọn bọn họ.
Bọn họ giống như từng tòa điêu khăc, ở trong gió lạnh, chở đợi tử thần tới.
“Không phải là bò phiếu sao? Bò phiếu a!” Người này còn đang khàn giọng hô to.
Ninh Quân Tiếu đi tới trước mặt người này, khuôn mặt nổi lên tươi cười: “Muốn ờ trước mặt ta đùa bỡn, các ngươi… còn chưa xứng.”
Ninh Quân Tiếu trực tiếp đưa tay ra, bóp cổ họng người này, không đợi hắn nói thêm nừa câu, trực tiếp răng rắc một tiếng, hai mắt hoảng sợ còn mờ đi, liền trực tiếp nghiêng cổ mềm nhũn ra.
“Tiếp theo, sẽ tiếp tục bỏ phiếu, ta hy vọng, những người khác có thể chủ động đứng lên, dũng cảm bỏ phiếu cho chính mình.” Ninh
Quân Tiếu cười ngâm nga nhìn mọi người, sau đó kéo thi thể này, đi về một bên.
“Ta hy vọng suy đoán của ta tà đúng.” Ánh mắt Ninh Quân Tiếu tràn ngập chờ mong, lòng bàn tay hắn, Thi Cồ cổ Tử màu xanh biếc nhủc nhích thân thể, chậm rãi bò ra, không bao lâu, liền bò vào cổ họng người chết.
“Ác ma, ác ma, ác ma!” Hoàng Tú Tú tận mắt chứng kiến một màn này, cả người kịch liệt vô cùng run rẩy, hai mắt đỏ lên, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Cảm xúc sụp đổ.
Chính cô đã đề nghị tự chọn mình.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, Ninh Quan Tiếu lại trực tiếp giết người
đầu tiên bình chọn cho minh.
“Là tôi hại hắn.” Hoàng Tú Tủ hai măt đẫm lệ mông lung, thân hình run rẩy,- một lát sau, hai tay lau đi nước mắt, chủ động đi tới phía trước, ngữ khí tuy rằng run rầy, nhưng cũng kiên định: “Người kế tiếp, chọn tôi đi.”
Tầng hầm yên tĩnh không tiếng động, mọi người ở Hắc Diệu Đường phảng phất đều có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Lời nói của Hoàng Tú Tú quanh quẩn bên tai mọi người, tất cà mọi người trầm mặc cúi đằu.
Có lẽ sẽ có người trách Hoàng Tú Tú, thế nhưng, mỗi người tự hỏi, cũng không có dũng khi như Hoàng Tú Tú, chủ động đi ra gánh vác tất cả.
Hoàng Ngọc Hằng ngồi trên xe lân nhln cảnh tượng nảy, khuôn mặt biến ảo vài cái.
“Ngươi sẽ là người cuối cùng.” Tiểu Âm Kỳ đứng ờ phía sau Hoàng Ngọc Hằng, hai tay đặt trên vai Hoàng Ngọc Hằng, chậm rãi nói: “Ngươi ngẫm lại đi, hai chân của ngươi đã bị Sở Trần phế đi, nếu không có gì bất ngờ, đời này cũng đừng mơ tưởng lại đứng lên một lần nữa, mà Sở Trần, lại tự do tự tại, ngươi có thể chấp nhận không?”
Hai tay Hoàng Ngọc Hằng nắm chặt nắm đếm, trong mắt tràn đầy oán hận, lắc đằu.
“Thay vt sống không bằng chết, chi bằng, cố tìm đường sống trong chỗ chết.” Tiếu Am Kỵ sau đỏ nói, thanh âm phảng phât bám vảo ma lực nào đó, vang lẻn bên
tai Hoàng Ngọc Hằng: “Một khi Thi Cổ thành công, cấy Thi cổ Tử Cổ trên người ngươi, liền có thể không để ý đến thuật kỳ môn hai chân, một lần nữa đứng lên, đến lúc đó, ngươi mới có cơ hội báo thù. Hơn nữa, Ninh tiên sinh nói, nếu Thi Cổ nghiên cứu thành công, Thi cổ cũng sẽ tiến hóa, có lẽ ngươi sẽ mất đi tất cả ký ức trong thời gian ngắn, nhưng mà, tương lai có một ngày, khi ngươi cường đại đến trình độ nào đó, ngươi có thể khôi phục trí nhớ của ngươi, đây chính là… chết rồi sống lại.”
Đôi mắt của Hoàng Ngọc Hằng sáng lên.
Cố tìm đường sống trong chỗ chết.