Tan họp.
Ninh Quân Ngạn bảo Ninh Tử Châu ở lại.
“Chuyện đêm qua, Ninh Từ Mặc có phải cũng tham gia hay không?” Ninh Quân Ngạn thản nhiên hỏi một tiếng.
Ninh Tử Châu lắp bắp kinh hãi: “Vụ án không phải cảnh sát phá được sao?”
Ninh Quân Ngạn nghiêm túc nhìn chăm chú vào Ninh Tử Châu, một lát sau, chậm rãi nói: ‘‘Kết cục
của Ninh Quân Hà đã định trước, khó thoát khỏi cái chết. Ninh Quân Tiếu vừa rồi bày ra binh tĩnh, vừa vặn nói rõ, nội tâm hắn không bình tĩnh, hắn nhất định sẽ trả thu.”
“Trả thù cánh sát?” Ninh Tử Châu thốt lên.
“Vậy đương nhiên không có khả nảng, hắn muốn trả thù, là những người còn lại tham gia vụ án này.” Ninh Quân Ngạn nói: “VÍ dụ như, Ninh Tử Mặc, Sở Trần.”
Đồng tử Ninh Tử Châu chấn động mạnh.
Ước chừng nảm phút, Ninh Tử Châu lái xe, rời khỏi Ninh gia, đi thẳng đến Thiền Thành.
Dương Thành, tòa nhà lớn Tây Quan.
Ninh Quản Tiếu ngồi nghiêm chỉnh, khuôn mặt trắng nõn, nhìn chăm chú vào một cái ghế dựa phía trước.
Chiếc ghế trống rỗng.
“Hết cách rồi a.”
Ninh Quân Tiếu lẩm bẩm, nhẹ nhàng đứng lên: “Em trai, ta không có cách nào cứu em đi ra, cho nên…dưới suối vàng, nhất định sẽ để cho bọn họ đồng hành cùng em.” Ninh Quân Tiếu lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại.
“Mục tiêu, Ninh Tử Mặc, Sờ Trần, Tống Thu, Hoàng Phủ Hòa Ngọc.”
Đêm qua xuất hiện mấy người ở bến tàu Thiên Nghiệp, Ninh Quân Tiếu đều đã tra được.
“10 triệu, tôi muốn mạng sống của bốn người trong số họ.” Ninh Quân Tiếu chậm rãi nói: “Sau khi giết bốn người, ta có con đường cùa ta, để cho lính đánh thuê Hắc Liêm rút lui, nhưng nhớ kỹ, muốn giết bọn họ không dễ dàng, nếu như lỉnh đánh thuê Hắc Liêm làm không được, cũng đừng tiếp nhiệm vụ này của ta, hiểu chưa?”
“Hắc, chỉ cần tiền đến nơi, không có nhiệm vụ nào Hắc Liêm không thể làm.” Đầu dây bên kia, một đạo thanh âm nở nụ cười: “Có lẽ chính diện chiến đấu Hắc Liêm không phải là đối thủ của bọn họ, thế nhưng, giết người, đó là bản lĩnh xuất chúng của Hắc Liêm.”
Ninh Quân Tiẻu cúp điện thoại, thân thể ngồi thẳng tắp, tựa như một pho tượng điêu khắc.
Thần thái lại khôi phục một mảnh lạnh lùng, trắng nõn đáng sợ.
Từ sự kiện đột ngột đến bây giờ, Ninh Quân Tiếu vẫn duy trì đầu óc thanh tỉnh, lý trí phân tích cục diện, cuối cùng rút ra một kết luận, Ninh Quân Hà phải chết không thể nghi ngờ.
Vậy thì…
Sở Trần.
Ninh Tử Mặc.
Tống Thu.
Hoàng Phủ Hòa Ngọc.
Không ai trong số họ xứng đáng
được sống.
Ninh Quân Tiếu chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên.
Ninh Quân Ngạn, ngươi làm cho ta mất đi em trai, như vậy, liền dùng con trai của ngươi đến chôn cùng.
Thiền thành, Tống gia.
Khách không mời mà đến.
“Tiểu Cần, con thật sự không nghĩ tởi một chút thàn tình saờ?” Một người phụ nữ trung niên khóc, một bên dùng giấy lau nước mắt, một bên nói: “Năm đó con bị vứt bỏ ở bờ biển, lúc sắp chết cóng, iầ cha con ôm con trở về, nuôi lớn trưởng thành, hiện tại ông ấy xảy ra chuyện, con không the ngồi yên không để ý a.”
Dương Tiều cần mặt đeo lụa mòng, con ngươi nhìn vị người phụ nữ’ trung niên trước mắt này.
Vợ của Dương Khiêm, Triệu Bích Liên.
Sáng sớm, Triệu Bích Liên liền mang theo mấy người con cháu Dương gia tìm tới cửa.
Ninh Tử Mặc nắm tay Dương Tiểu Cẩn, hắn không lên tiếng.
Dương Tiểu cần lắc đầu: “ông ta phạm phải tội ác ngập trời, tôi chỉ là một đứa con bị bỏ rơi, có thể làm cái gì?”
“Con có thể”. Triệu Bích Liên chấn thanh nói: “Tuy rằng là chuyện xảy ra ở bến tàu Thiên Bằng, nhưng lúc ấy cha con không có mặt, hiện tại cha con bị bắt đi, vụ án này cũng có liên
quan đến con, chỉ cần con nói rõ với cảnh sát, toàn bộ chuyện không liên quan đến cha con, ông ấy nhất định sẽ không có việc gl.”
Ninh Tử Mặc im lặng nhìn Triệu Bích Liên.
Ý nghĩ kỳ lạ.
“Các người quay về đi.” Dương Tiểu Cẩn hít sâu một hơl: “Đúng sai phải trái, tự có pháp luật đi phán quyết.”
Chương 869
“Dương Tiểu cẩn!” Một nam thanh niên giận dữ mắng: “Ba đối xử với cô không tệ, cô cứ như vậy báo đáp ân dưỡng dục sao?”
“Dương gia chúng tôi thật sự nuôi một người hung ác độc địa.”
“Con thấy cô ta còn muốn ra tòa làm chứng chống lại cha chúng
ta, ngưò’i phụ nữ độc ác này.”
“Đáng đời bị trục xuất khỏi dỏng tộc Dương thị, à đúng rồi, cổ vốn không phải là người của dòng tộc Dương thị.”
Từng người lòng đầy phẫn nộ.
Ninh Tử Mặc vừa muốn mở miệng, Dương Tiểu cẩn đã đứng lên trước.
“Dương Khiêm đối xử với tôi không tệ.” Dương Tiểu cẩn nờ nụ cười, nhẹ nhàng cời khăn che mặt trên mặt mình xuống, từng bước từng bước đi về phía đám người Triệu Bích Liên: “Đúng là ân trọng như núi a, phần ân tình này, tôi đối với ông ta cả đời khó quẽn, các người có muốn thử hay không, tư vị trong đỏ.”
Khuôn mặt Triệu Bích Liên biến
ảo một chút, không dảm nhìn thẳng Dương Tiểu cẩn: ‘Vết thương trên mặt con, không trách đưọ’c cha con…”
“Đủ rồi.” Ninh Tử Mặc đứng lên, ánh mắt lạnh lùng đào qua: “Dương Khiêm buôn lậu người sống, coi mạng người như cỏ rác, các người cầu bất luận kẻ náo cũng vô dụng, các người tới nơi này, chỉ sợ không chỉ là để cho Tiểu Cần giải thích vô lực yếu ớt với cảnh sát.”
“Dường Tiểu cần, chỉ cần cô tự thú với cảnh sát, chuyện tối hôm qua ở bến tàu Thiên Bằng, không I liên quan gì đến cha, đều là do một tay cô bày ra, cô muốn bao nhiêu tiền đều cho cô.” Người mở miệng chỉnh là con trai của Dương Khiêm.
Ánh mắt Ninh Tử Mặc đột nhiên .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
2. Tôi Đọc Được Suy Nghĩ Của Hoàng Đế
3. Sao Băng Mùa Hè
4. Mưu Đoạt Ánh Trăng
=====================================
lạnh lẽo, cất bước đi tởi: “Ngươi tên gì?”
“Tôi…”
Bịch!
Ninh Tử Mặc một cước đạp bay người này ra ngoài: “Bỏ đi, ta cũng không có hứng thú muốn biết.”
Con trai Dương Khiêm liên tục lăn vài vòng trên mặt đất, đau đến nhe răng trợn mắt, nước mắt đều đã chảy xuống.
“Sao cậu còn đánh người?” Thanh âm Của Triệu Bích Liên bén nhọn: “Đều là lỗi của đỏi cẩu nam nữ các người, hại Dương Khiêm”
Ninh Tử Mặc thần sắc trầm xuống, đi về phía Triệu Bích Liên.
Triệu Bích Liên cười lạnh: “Chẳng lẽ cậu còn đánh phụ nữ?”
Một đạo thân ảnh lướt qua Ninh Tử Mặc, giơ tay tát xuống.
Ba một cái bạt tai vang dội thấu triệt.
Triệu Bích Liên choáng vảng, che mặt mình.
“Các người có thể cút rồi chứ.” Dương Tiểu cần lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Bích Liên: ‘Tôi không muốn gặp lại các người, tôi và các người đâ không còn bất kỳ quan hệ gì.”
Triệu Bích Liên còn muốn nói gì đó, Dương Tiểu cẩn lại giơ tay lên.
Đoàn người xám xịt chạy ra khỏi Tống gia.
Dương Tiểu cẩn ngồi trên sô pha, khóe mắt có một giọt nước mắt trong suốt.
Ninh Tử Mặc nhẹ nhàng lau đi, thanh âm nhẹ nhàng: “Đã qua rồi, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta có cuộc sống mới.”
Bên ngoài lại là một trận âm thanh bước chân dồn dập truyền đến.
Ninh Tử Mặc sắc mặt trầm thấp.
Vậy mà còn dám đến?
Ninh Tử Mặc ngẩng đầu, giật mình.
Bước chân Ninh Tử Châu dồn dập: “Anh.” Ninh Tử Châu dừng mọt chút, nhìn Dương Tiểu cẩn môt chút: “Chị dâu.”
‘Tử Châu, sao em đến ở đây?” Ninh Tử Mặc hỏi.
“Sáng nay gia tộc mở hội nghị, trục xuất Ninh Quân Hà ra khỏi Ninh gia.” Ninh Tử Châu nói.
Ninh Từ Mặc gật gật đầu, điều này nằm trong dự liệu cùa hắn.
Đáng tiếc duy nhất chính là, không có bằng chửng trực tiếp chứng minh chuyện nảy ninh Quân Tiếu có liên quan, nếu không, Ninh Quân Tiếu cũng khó tránh được một kiếp.
“Ninh Quân Tiếu cũng đồng ý.”