Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 372: 372: Chương 370





Trong Quyền quán, có đủ loại ánh mắt nhìn sang.

Mạc Vô Ưu trong lòng lo lắng, “Sở Trần, chúng ta nên mang theo đệ tử của Tinh La Môn cùng tới một chỗ, tôi thấy nhiều người ở đây có ánh mắt bất thiện.


Trước khi lên đường, Sở Trần để lại tất cả đệ tử của Tinh La Môn,
nói rằng còn có an bài khác, Vô ưu hiểu, Sở Trần chỉ là không muốn mang nhiều người đến đây, cũng không muốn phụ lòng tốt của ông nội.

Sở Trần khẽ mỉm cười, “Bọn họ không đủ thực lực, liền tưởng nhìn chằm chằm có thể trừng chết chúng ta.


Hai cô gái đồng thời liếc mắt nhìn Sở Trần.

“Trong hai ngày qua, tôi đã kiểm tra tư liệu của các quyền quán khác nhau, còn cỏ danh sách một số võ sư cường đại ở Thiền
Thành.


Tống Nhan nói, “Tôi vừa mới nhìn các nhà Hoàng Gia, Triệu Gia, Diệp Gia, trong đội ngũ tới đây đều có gương mặt xa lạ.


Tống Nhan cau mày.


Đây có vẻ không phải là tin tốt gì.

ngôn tình hay
Vốn tưởng rằng Hoàng Gia sẽ làm gì đó trong chuyến đi giảng bài này của Sở Trần, nhưng không ngờ loại động tác này không chỉ có Hoàng Gia.

Trong khoảng thời gian ngắn này,
Sở Trần rốt cuộc đã gây thù với bao nhiêu người, Tống Nhan thầm tính, thời gian qua thật sự Sở Trần đã gây thù oán, quả thực không ít.

Bọn họ đều là những gia đình quyền thế ở Thiền Thành.

“Anh rể, ở đây.


Tống Thu từ xa vẫy tay với Sở Trần, nếu không phải do đông người, hắn đã sớm xông đến.

về phần Tống Nhan, chị ba của hắn, cô đã tự động bị Tống Thu làm ngơ.

Ba người của Sở Trần bước lên, Tống Thu đầy Hồng Nhật Cương tới.

Hồng Nhật Cương chủ động đưa tay ra, “Tôi là Hồng Nhật Cương, Sờ sư phụ hôm nay đến Tinh Anh Quyền Quán giảng bài, đây thực sự là vinh hạnh cho Tinh Anh Quyền Quán của chúng tôi.


“Hồng quán chủ, là tôi đã quấy rầy mới đúng.


Sở Trần mỉm cười đưa tay, ánh mắt không quên nhìn thoáng qua vết tích ờ hai chân Hồng Nhật Cương.

Sở Trần thực sự không ngờ rằng một chuyến đi dạy bình thường của mình lại gây chấn động toàn thành phố.

Tinh Anh Quyền Quán bị cuốn vào đó, chắc hẳn phải chịu rất nhiều áp lực.

Điều này cũng cho thấy rằng thực sự có rất nhiều người ở Thiền Thành đang mong muốn mình bị đánh vào mặt.

“Các người… chưa chắc đạt được nguyện vọng.


Sở Trần thì thào tự nói.


“Anh rể.


Tống Thu tiến lên vài bước, thấp giọng nói, “Hôm nay có không ít cao thủ…”
“Không sao.


Sở Trần lắc đầu, “Bọn họ chẳng lẽ đã mời được tông sư?”
Tống Thu giật mình, lập tức lắc đầu, “Em đã xem hình của các tông sư ở Thiền Thành, không có ai ở đây cả.


Đúng bốn giờ chiều.

Các đệ tử của Tinh Anh Quyền Quán đi ra, hướng quyền về phía Sở Trần, “Sở sư phụ.


Sở Trần đi tới.

Những đệ tử được lựa chọn bời Tinh Anh Quyền Quán đều tràn đầy năng lượng, ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt đầy quyết tâm.

Bọn họ ít nhiều biết rằng hôm nay sẽ có chuyện lớn xảy ra, bọn họ không thể làm gì được, chỉ có thể duy trì sự tập trung cao độ trong quá trình giảng dạy của Sở Trần, không để Sở Trần hay Tinh Anh Quyền Quán mất mặt.

ở tất cả các hướng, từng ánh mắt đều nhìn qua.

Gần như cùng một lúc, trên diễn đàn.

“[Nam Quyền chi sư] trực tiếp buổi giảng bài của Sở Trần tại Tinh Anh Quyền Quán.



Người đăng bài này đương nhiên là đại thần diễn đàn ‘Gió Bắc mùa hè’, trong một thời gian ngắn, bài đăng trực tiếp này đã được ghim trực tiếp lên đầu, độ nóng liên tục được tăng lên.

Hạ Bắc đến trước khi Sở Trần
đến, cách Tống Nhan không xa, Tống Nhan nhìn Hạ Bắc, cúi đầu không ngừng soạn chữ, cô chợt nghĩ ra điều gi đó, liền lấy điện thoại ra, sau đó đưa điện thoại di động cho Mạc Vô Ưu nhìn xuống, sau đó chỉ chỉ Hạ Bắc.

Trên trán Mạc Vô Ưu hiện lên một đường màu đen, “Vị Hạ Bắc thiếu gia này thực sự rất muốn phát sóng trực tiếp.


“Được rồi, dù sao thì, xét cho cùng mối quan hệ giữa Hạ Bắc và Sở Trần, anh ta hẳn phải đăng đoạn phát sóng trực tiếp này để khoe khoang Sở Trần.


Tống Nhan nghĩ tới rồi nói, “Lúc nữa, nếu có người gây sự, Hạ Bắc nhất định sẽ đăng trên sóng trực tiếp, cứ như vậy chúng ta có thể chiếm được dư luận.


Mạc Vô Ưu gật đầu nhìn bóng lưng Sở Trần, một tia sáng lóe lên trong đáy mắt cô.

Sư huynh của La Vân Đạo Tôn, chắc hẳn là rất mạnh.

.