Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 227: 227: Chương 228






Tòa nhà Kim Than, tầng 21.

Tống Nhan đã ký hợp đồng thuê nhà với giám đốc Hoàng.

“Chúc mừng tiểu thư Tống Nhan, tôi chân thành chúc công ty của tiểu thư Tống Nhan thuận buồm xuôi gió.


Giám đốc Hoàngnờ nụ cười sau đó rời khỏi văn phòng.

“Thật là một nụ cười đầy châm chọc.


Sở Trần cười nhạo, “E rằng bọn họ đều đang chờ xem trờ cười.


Tống Nhan cũng cảm thấy áp lực.

“Công ty đã được bố trí khá ổn định rồi, chúng ta chỉ cần bổ sung thêm một số thử đơn giản nữa là xong.


Tống Nhan cố gắng để tâm tình của mình bình tĩnh, con ngươi kiên định, cô có sự tin tưởng vững chắc, cùng nhà họ Hạ đồng tâm hiệp lực, cô có thể đánh thắng một trận chiến này.


Sau khi đi dạo một vòng, Sở Trần liền trờ lại văn phòng.

Tống Nhan vừa kết thúc cuộc điện thoại với Hạ Ngôn Hoan.

“Dự án đầu tiên đã được xác nhận.


Tống Nhan nói, “Sản phẩm đầu tiên của Dược phẩm Bắc Trần là sẽ một loại thuốc liên quan đến chăm sóc sức khỏe.

Hạ tiên sinh nói rằng ông ấy đã điều tra thị trường của Thiền Thành, mảng này rất có tiềm năng phát triển.

Hơn nữa, nhà họ Hạ ở phương diện này có đầy đủ kinh nghiệm, trong vòng một tháng,hoàn toàn có thể cho ra mắt sản phẩm của mình.


“Bà xã đã vất vả.


Sở Trần liền dang tay khoác lấy bả vai của Tống Nhan.

Tống Nhan đột nhiên né tránh như một con chim nhỏ, hung hăng trừng mắt nhìn Sở Trần.

Cô vẫn chưa thể chấp nhận bất kỳ sự tiếp xúc thân thiết nào với Sở Trần.


Tống Nhan không nói thêm gì nữa, cô có thể thấy tên ngốc này hoàn toàn không quan tâm gì đến Dược phẩm Bắc Trần cả.

“Anh ngược lại thật tốt, nhẹ nhàng một câu liền đánh cuộc với Tiền lão gia.


Tống Nhan hừ một tiếng, “Cũng không biết chuyện này sẽ mang đến cho Dược phẩm Bắc Trần bao nhiêu khó khăn khi tiến vào thị trường Thiền Thành.


Sở Trần mĩm cười nhìn Tống Nhan, “Anh tin tưởng bà xã, bà xã là người thông mình và có năng lực nhất.


Tống Nhan không muốn nói chuyện với Sờ Trần nữa.

Một cỗ khí thế mà tên ngốc này tạo ra khi tiếp quản nhà họ Tống, trong vòng một đêm dường như đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Bây giờ hắn tahiển nhiên chính là một gã thích ăn cơm chùa.

Tống Nhan rất muốn gõ vào đầu của Sở Trần xem bên trong có phải đang cất giấu hai cái linh hồn hay khống.

Vào lúc giữa trưa.

Sở Trần và Tống Nhan rời khỏi tòa nhà Kim Than.

Tại bãi đỗ xe.

Vừa mới đi được vài bước,bước châncủa Sở Trần đột nhiên dừng lại.

“Có chuyện gì vậy?”.