Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 1591





“Liễu tỷ tỷ, tỷ không phải nói, nếu chúng ta lần này ra biền, có thể thuận lợi trở về, tỷ phải dẫn ta cùng nhau hành động sao?”

Hành động Sở Trần nói đến, đương nhiên là lấy thân phận đạo tặc Hỏa Yến.

Sở Trần cũng muốn hưởng thụ cảm giác làm đạo tặc quốc tế một chút.

Liễu Như Nhạn nhìn thoáng qua Sở Trần.

Với thực lực hiện tại của Sở Trần, trên đời này bất kỳ một chỗ nào, anh đều có thể trực tiếp nghiền ép, lại còn muốn trộm cắp…

“Ngươi biết Phong Lang Cư Tư chứ.” Liễu Như Nhạn chậm rãi nói: “Không lâu trước, có tin tức truyền ra, núi Lang Cư Tư khai quật một nhóm văn vật, cỏ liên quan đến năm đó Hoắc đại tướng quân lên Lang Cư Tư lập đàn đàn tế thiên, văn vật khai quật khiến cho toàn thế giới chú ý, thế nhưng, cuối cùng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhóm văn vật kia bị trộm rồi.”

“Ai động đển nhóm cồ vật kia?” Sở Trần tầm mắt híp lại, đối

với Trung Quốc mà nói, không thề nghi ngờ là hành vi khiêu khích trần trụi.

“Đạo tặc Hỏa Yến.” Liễu Như Nhạn trả lời.


Sở Trần giật mình, nhìn Liễu Như Nhạn.

Liễu Như Nhạn nhún vai nói: “Tại hiện trường nơi nhóm cồ vật bị trộm cắp, quả thật phát hiện ký hiệu hỏa yến của ta.”

Sở Trần hiểu ý của Liễu Như Nhạn.

Cỏ người mượng danh nghĩa của cô, trộm di vật vàn hỏa trên núi Lang Cư Tư.

Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục.

Với tính cách Liễu Như Nhạn, nếu như không phải vừa vặn gặp phải muốn ra biển, cô đã sớm đi xử lý chuyện này rồi.

“Có manh mối gì khồng?” Sở Trần hỏi.

Liễu Như Nhạn lắc đầu: “Đồ đạc là mất ờ núi Lang Cư Du Sơn, nếu muốn tìm manh mối, chỉ có thể đến núi Lang Cư Tư một chuyến.”

“Được, ta đi cùng tỷ.” Sở Trần không chút do dự, đây là

chuyện anh đáp ứng Liễu tỷ tỷ.

Liễu Như Nhạn không nói gì nữa, khuôn mặt toát ra nụ cười dịu dàng như nước.

Gió biển ập đến, hương thơm xông vào mũi.

Sở Trần ngửi thấy mùi hoa.

Nhịn không được liên tục hít sâu vài cái.

“Hoa ở đâu a, cả đêm đều ngửi thấy, càng ngày càng thơm.” Ánh mắt Sở Trần nhìn xung quanh, thần sắc toát ra say mê: “Đây là hương hoa mê người nhất ta từng ngửi qua, Liễu tỷ tỷ, tỷ ngửi thấy không?”

Khuôn mặt Liễu Như Nhạn nổi lên hai đám mây đỏ: “Nào cỏ mùi hoa gì.”

“Thực sự có.” Sở Trần đứng lên, nhìn chàm chú xung quanh: “Nói khồng chừng là linh khí tô phục sau đó xuất hiện giống hoa mới, ta nguyện phong hoa này làm hoa trung tiên tử.”


Liễu Như Nhạn khẽ nói một tiếng.

Ánh mắt Sở Trần nhìn quanh một vòng, liên tục hít vào vài

cái, ngơ ngác nhìn hoa tiên tử trước mắt… không đúng, là Liễu tỷ tỷ.

Hương hoa mê người này, Ịại là từ trên người Liễu Như Nhạn truyền ra.

Sở Trần nghĩ đến lời nói vừa rồi của mình, tựa hồ có hiềm nghi đùa giỡn Liễu tỷ tỷ, thần sắc có chút xấu hổ, một lúc lâu sau, Sở Trần ho một tiếng, nghiêm mặt nói: “Ta liền nói, Liễu tỷ tỷ là hoa trung tiên tử, không sai.”

Liễu Như Nhạn trắng liếc anh một cái, xoay người lướt đi.

Thân ảnh Liễu Như Nhạn trong nháy mắt biến mất không thấy, trong không khí còn tản ra mùi hoa nhàn nhạt nói.

Thật lâu không tan.

Sở Trần phục hồi tinh thần lại, khẽ lắc đầu mình một chút, làm tâm tư của mình mau chóng khôi phục bình tĩnh, ánh mắt nhìn thoáng qua phương hướng thân ảnh Liễu Như Nhạn biến mất.

vẫn là hảo hảo tu luyện đi.

Sở Trần khoanh chân mà ngồi, trong tay lấy ra Khuy Thiên Bối, lần nữa tìm hiểu thuật Khuy Thiên.

Lần đầu tiên thời điểm thi triển thuật Khuy Thiên, sỏ’ Trần rõ ràng cảm nhận được nguyên thần tiêu hao, anh kết luận một điểm, thi triển thuật Khuy Thiên, cùng nguyên thần cường độ có quan hệ trực tiếp: “Đáng tiếc, khồng có bể luyện hồn.” Sở Trần thầm than, ở trong bể luyện hồn, linh hồn của anh một đường tiến giá, cuối cùng tháng cấp đến cấp độ nguyên thần, loại trình độ này tăng vọt, có thề gặp không thể cầu.

“Trên đời này, cỏ tồn tại công pháp nào đó chuyên môn tu luyện nguyên thần hay không?” Trong đầu sỏ’ Trần toát ra một suy nghĩ này trong đầu.

Anh chưa từng thấy qua.

Nhưng Sở Trần tin tưởng vững chắc, lấy tầm quan trọng của nguyên thần, có công pháp nhằm vào nguyên thần tu luyện, không có gì ngạc nhiên.

Một canh giờ trôi qua.

Trong một càn phòng trên đảo vỏ sò, vẻ ửng hồng của khuôn mặt Liễu Như Nhạn đã phai nhạt, khuôn mặt tuyệt mỹ, lông mày cong cong, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía trước, một cái thùng gỗ thật lớn, mặt trên đầy nước, trên mặt nước rải đầy cánh hoa.

Da như ngọc, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt nước, thử nhiệt độ.


Từ khi ra biển tới nay, Liễu Như Nhạn đã lâu không thử dùng cánh hoa tắm.

Đêm nay sau khi trở về từ trên núi, giống như ma xui quỷ khiến, Liễu Như Nhạn hái không ít cánh hoa, bỏ vào thùng gỗ chứa đầy nước.

Trên mặt nước có sương mù nhàn nhạt bốc lên.

Liễu Như Nhạn đứng lên, váy đỏ lặng lẽ trượt trên mặt đất.

Chân ngọc thon dài nhẹ nhàng nâng lên, sau đó chìm vào

trong nước…

Trên đỉnh đồi.

Sở Trần từ từ mở mắt ra, tay nắm Khuy Thiên Bối: “Không biết Liễu tỷ tỷ đang làm gì.”

Sờ Trần tìm đúng phương hướng, thi triền thuật Khuy Thiên.

Khoảng cách này so với hôm nay theo dõi cảnh ngoài vùng đất tổ tiên xa hơn rất nhiều.

Trong sương mù, rất nhanh đã xuất hiện hình ảnh…

Tại sao lại là một cái thùng gỗ?

Sở Trần giật mình.

Ánh mắt nhìn chăm chú.