Cấp dưới của Trình Tĩnh Sâm hành động rất nhanh, sau khi biết được nhu cầu của Lâm Vị Quang, chẳng mấy chốc họ đã giao rất nhiều đồ dùng ăn mặc đến.
Lâm Vị Quang vốn định đích thân đến khu thương mại một chuyến, như vậy sẽ tiết kiệm được thời gian và công sức.
Khoảng một giờ chiều Chử Văn sẽ đến thành phố A, đến lúc đó cô còn phải tới công ty trình diện chính thức, không biết sẽ phải mất bao lâu, cho nên cô vào phòng ngủ nghỉ ngơi dưỡng sức ngay.
Mặc dù không phải đi nơi khác, nhưng thân phận của hai người vẫn ở đó, mỗi người đều có công việc, Trình Tĩnh Sâm còn có cuộc họp đang chờ nên rời đi trước.
Lâm Vị Quang tỉnh dậy, thấy đã gần đến giờ, tùy ý ăn cơm trưa thì Chử Văn cũng gọi điện thoại tới.
Cô báo cáo địa chỉ cụ thể, lúc cô đi thang máy xuống lầu, Chử Văn cũng lái xe từ cổng tiểu khu tới, vừa lúc gặp cô.
Sau khi ngồi vào ghế sau, Chử Văn liếc cô, trêu ghẹo: "Cô xuống một mình, không ai tiễn à?"
“Đều là người bán mạng vì công việc, ngoài yêu đương ra thì không có gì khác đâu?” Lâm Vị Quang xua tay, chuẩn bị nhập vai: "Ra khỏi nhà tôi chính là sếp Lâm, cho nên không nói đến những điều này."
"Được rồi sếp Lâm." Chử Văn bỗng bật cười, cũng chẳng ra sao, vừa quay tay lái: "Đi thôi."
Tập đoàn dưới danh nghĩa của Lâm thị rất đông, trong đó có hai công ty con thuộc sở hữu hoàn toàn, các lĩnh vực lần lượt liên quan đến tài chính và khách sạn, lĩnh vực kinh doanh chính của công ty ở thành phố A là cái sau.
Mặc dù hai năm qua Lâm Vị Quang cũng đã đầu tư vào không ít ngành công nghiệp mới, nhưng xét về tổng lợi nhuận hàng năm, hai ngành này vẫn chiếm tỷ trọng tương đối lớn.
Khu thắng cảnh vịnh là một dự án lớn, một khi hoàn thành sẽ mang đến lợi ích rất lớn, đây cũng là nguyên nhân chính khiến cô chuyển trọng tâm công việc đến thành phố A.
Dù sao cô cũng là doanh nhân, cuộc sống cá nhân đương nhiên rất quan trọng, nhưng công việc cũng không thể dễ dàng bị đình trệ.
Những người quản lý của công ty con vốn là người của Lâm Thành Bân, chỉ có Lâm Vị Quang mới biết chính mình đã tốn bao nhiêu công sức để nhổ cỏ tận gốc những thế lực còn lại, biến họ thành người thân tín của mình. Cũng may bây giờ đã ổn, cô không cần phải một mình đấu với một đám cáo già nữa, chỉ tập trung vào những chuyện vặt vãnh trên bề mặt.
Người làm việc trong một công ty dưới danh nghĩa Lâm thị, đương nhiên ít nhiều gì cũng đã nghe nói đến thủ đoạn của sếp Lâm nhỏ. Lúc Lâm Vị Quang và Chử Văn đến công ty, giám đốc tài chính và trưởng phòng nhân sự đã đợi từ lâu, thấy cô tới, bọn họ liên tục cung kính chào đón.
Mặc dù trước đây Lâm Vị Quang nuôi thả một nửa công việc ở thành phố A, nhưng vẫn nắm tình hình hoạt động thực tế trong tay, nội bộ vẫn luôn an phận thủ thường, đều rất thành thật.
Lần này đến công ty, cũng không cần phải giày vò cấp dưới để lập uy, Lâm Vị Quang thấy một đám nhân viên nơm nớp lo sợ không dám nói lời nào, không khỏi nghiêm túc nghi ngờ đánh giá của mọi người về cô rốt cuộc đến mức nào.
Sau khi gọi quản lý các bộ phận đến họp, cô đến văn phòng kiểm tra sổ sách, nhân tiện lướt qua hoạt động kinh doanh gần đây của công ty, không có điểm gì phải phê bình, mọi việc đều hoàn thành tốt đẹp.
Làm cô cảm thấy thư thái hơn mớ hỗn loạn ở Mạn Thành khi đó.
Mặc dù thay đổi nơi làm việc, nhưng công việc phải xử lý vẫn là những việc đó, Lâm Vị Quang không cảm thấy khó thích nghi, nên làm gì thì làm cái đó.
Chỉ là công việc ban đầu gắn với Dự án Khu thắng cảnh vịnh vẫn ở đây, cô vẫn cần dành thời gian để theo dõi và tìm hiểu, toàn quyền kiểm soát, áp lực đè nặng trên vai người phụ trách ban đầu giảm hẳn đi, nhưng cô cũng có việc phải làm.
Xem một đống tài liệu cực kỳ nhàm chán, Lâm Vị Quang xem qua trước thì phát hiện tập đoàn khách sạn mình phụ trách có quan hệ mật thiết với lĩnh vực giải trí, có rất nhiều quan hệ hợp tác.
Cô chưa bao giờ đảm nhận công việc như vậy, trước giờ ở Mạn Thành toàn là bận rộn trong lĩnh vực tài chính, hoàn toàn là người mới trước dự án này, vì vậy không biết là trùng hợp hay Trình Tĩnh Sâm đã dự đoán trước.
Nếu là vế sau thì cái tên đàn ông già này thật đúng là đã sớm lên kế hoạch.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy có chút ngứa ngáy, hai người mới xa nhau chưa được nửa ngày, mà đã bắt đầu không nén được nhớ mong, cực kỳ không có tiền đồ.
Nhưng Lâm Vị Quang vẫn bình thản chấp nhận sự không có tiền đồ này, dứt khoát nhấc điện thoại di động gọi cho Trình Tĩnh Sâm.
Chỉ đổ chuông một tiếng, đối phương đã bắt máy.
Tiếng đàn ông từ trong ống nghe truyền đến, giọng điệu bình tĩnh ẩn chứa ý cười mơ hồ: "Sao thế em?"
“… Cũng không có gì.” Cô hơi dừng lại, mân mê cây bút ký tên trong tay: “Anh còn ở công ty sao?”
Trình Tĩnh Sâm cho một câu trả lời khẳng định, sau đó chậm rãi nói: "Cố ý gọi đến kiểm tra à?"
“Hiểu như vậy cũng được.” Lâm Vị Quang nhìn xuống, khẽ xoay ghế văn phòng, đổi tư thế ngồi thoải mái hơn: “Anh còn phải bận bao lâu nữa?”
"Lát nữa có tiệc, anh phải có mặt, trễ xíu mới về được."
Nghe vậy, Lâm Vị Quang nhìn vào lịch trình của mình, nhướng mày: "Tối nay em chỉ có một cuộc họp, xem ra em sẽ về nhà trước rồi."
Hai người đều có chức vị cao, trong lúc bận rộn thật sự không có cơ hội gặp mặt, chuyện này không có gì đáng trách, cũng không còn cách nào khác.
Trình Tĩnh Sâm trầm ngâm suy nghĩ, hỏi cô thời gian chính xác: "Mấy giờ em họp xong?"
"Trễ nhất là chín giờ, anh hỏi cái này làm gì?"
Trình Tĩnh Sâm chỉ nói là thuận miệng hỏi, rồi không nói nhiều nữa, Lâm Vị Quang cũng không bận tâm, dù sao cũng đang là giờ làm việc, yêu đương là chuyện thứ yếu, cần bắt tay vào làm việc rồi.
Cô chọn ra một chỗ mình không rõ trong dự án này rồi hỏi ngắn gọn một phen, Trình Tĩnh Sâm biết trình độ của cô còn thấp nên rất kiên nhẫn giải đáp hướng dẫn để cô không đi sai hướng.
Sau khi được hướng dẫn, Lâm Vị Quang nhanh chóng hiểu dự án đang nắm giữ sâu hơn, cũng biết rõ nên bắt đầu từ khía cạnh nào trong cuộc họp tối nay, có thể nói là thu được không ít lợi ích.
“Anh già thật tốt.” Cô chân thành cảm khái: “Chú, em yêu anh chết mất.”
Trình Tĩnh Sâm đã quen với cái tính nói nhăng nói cuội của cô, chỉ bất lực nói: “Được rồi, đừng ba hoa nữa, không phải em còn phải họp sao, chuẩn bị cho tốt đi.”
Lâm Vị Quang cũng không nói nhiều, về tư thì quan hệ của hai người rất thân thiết, còn về công thì anh chính là tiền bối trong giới của cô. Vì vậy Lâm Vị Quang cười cười đáp một tiếng được rồi cúp máy.
Cuộc họp vào lúc bảy giờ mười lăm phút, cô vẫn còn một chút thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Lâm Vị Quang bảo Chử Văn đặt cơm cho mình, cô lướt qua các hợp tác liên quan trước đây của công ty, trong khi ăn tối, cô đã hiểu được đại khái đặc điểm của ngành.
Tài chính là vùng an toàn của cô, đến thành phố A để tiếp quản công việc kinh doanh là một thử thách mới đối với cô, nhưng xưa nay Lâm Vị Quang luôn thích đối mặt với khó khăn, những lĩnh vực xa lạ ngược lại càng khiến cô hứng thú hơn.
Có sự chuẩn bị chu đáo, cuộc hom tối hôm đó diễn ra vô cùng suôn sẻ, khác biệt và xung đột trong khoảng thời gian này gần như không đáng kể, từ đầu đến cuối đều vô cùng thoải mái.
Khi Lâm Vị Quang rời công ty, kim giờ vừa vặn chuyển đến số "chín".
Chử Văn từ Mạn Thành đến, sau khi xuống máy bay là tức khắc đến công ty làm việc với cô ngay, bận rộn hồi lâu chưa từng ngừng lại, họp xong cô bảo anh ta mau về nghỉ ngơi thật tốt, không cho anh ta lại vất vả lái xe nữa.
Lâm Vị Quang không quan tâm lắm đến việc lái xe, cô đã quen tự lái, lười thuê tài xế, hầu hết thời gian đều do Chử Văn phụ trách chuyện này, nhưng cô luôn cảm thấy như thế một thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến xúc cảm, vì vậy lúc nào cũng muốn đích thân lái.
Năm đầu tiên, khi Lâm Vị Quang và Lầm Thành Bân đối chọi gay gắt nhất, Chử Văn đều lo lắng mỗi khi cô ra ngoài, nếu anh ta không ở đó, chắc chắn sẽ phái vệ sĩ theo cô, rất sợ cô bị ám hại. Hôm nay mọi thứ đã định, Chử Văn cũng tùy theo ý cô.
Hơn hai mươi tuổi đầu, Lâm Vị Quang biết chạy, biết nhảy, còn biết đá, cho nên anh ta rất yên tâm.
Gara ở phía đông công ty, đường chính rộng rãi sáng sủa, nhưng ngoằn ngoèo, ở khúc quanh có một con đường hẹp và dài, Lâm Vị Quang tuân thủ nguyên tắc có thể đi hai bước thì tuyệt đối sẽ không bước nhiều hơn nửa bước, cho nên đi đường tắt theo thói quen.
Tầm nhìn con đường nhỏ này không tốt, bị các tòa nhà cao tầng chắn ngang, không có ánh sáng, nhưng cách lối vào gara cách đó không xa treo một ngôi sao sáng, trong đêm khuya vắng vẻ, không gian quá tĩnh mịch.
Dù sao đây cũng là địa bàn của mình, Lâm Vị Quang không quá cảnh giác, ngược lại cô còn tự hỏi không biết lúc này người nào đó có thể đang đợi cô ở nhà hay không.
Nhưng mà bỗng dưng xảy ra chuyện, lúc cô đang quẹo cua thì bất ngờ bị lực kéo lại.
Lâm Vị Quang không ngờ, vừa rồi cô mất tập trung không phòng bị đúng lúc, chợt khua cánh tay theo bản năng, nhưng bản lĩnh của đối phương vô cùng thuần thục, dễ dàng nắm lấy cổ tay cô, nương theo động tác của cô, xoay cả người cô lại.
Bàn tay bị đè chặt ở sau lưng, khoảng cách giữa hai người bỗng thu hẹp trong nháy mắt, Lâm Vị Quang cảm giác được hơi thở quen thuộc, cô lập tức khôi phục cơ thể đang trong trạng thái căng thẳng, trong lòng vẫn còn sợ hãi, thở ra một hơi.
Thay đổi trong mấy giây ngắn ngủn, cô nhíu mày, tức giận nói: "Sao anh lại dọa em?"
Tinh thần của cô bỗng thả lỏng, giọng điệu cũng theo đó mà dịu đi, làm câu chất vấn này có chút ý làm nũng, đối phương cười khẽ bên tai cô: "Ở thế hạ phong còn nói chuyện kiểu này với anh à?"
Sức lực trói buộc cánh tay mình buông lỏng lúc nào không hay, Lâm Vị Quang dứt khoát thoát khỏi người nọ, xoay người, thuần thục đẩy anh vào tường, ngẩng đầu hôn anh.
Chưa từng có con tin nào cả gan làm loạn như cô.
Đêm trăng sao trong veo trở thành chỗ ẩn nấp tốt nhất của bọn họ, nơi này vắng vẻ bí mật, người đi đường dù có đi qua cũng không thèm để ý đến chỗ chật hẹp này. Ánh trăng quạnh quẽ buông xuống, phản chiếu đường nét khuôn mặt, mơ mơ hồ hồ.
Thậm chí Lâm Vị Quang còn dư thời gian để nghĩ có lẽ tâm trạng lúc này của Trình Tĩnh Sâm đang rất tốt, nếu không cô sẽ không tùy tiện làm loạn như thế.
Người động miệng trước chính là cô, nhưng dần dần yếu thế hơn cũng là cô. Chẳng mấy chốc Lâm Vị Quang đã bị buộc phải từ bỏ quyền chủ động, hai chân mềm nhũn, sắp mất đi trọng tâm.
Trình Tĩnh Sâm ân cần ôm lấy eo cô, kéo hai người lại gần nhau hơn, cùng lúc đó, nụ hôn ấm áp mềm mại kia cũng theo xu thế trượt xuống, rơi xuống cần cổ trần của cô, thậm chí còn có dấu hiệu tiến sâu hơn.
Lâm Vị Quang không ngờ sẽ phát triển thành như vậy, bỗng chốc không thể kiềm chế được, giữa môi phát ra tiếng r.ên rỉ, Trình Tĩnh Sâm không nặng không nhẹ đè lưng cô, nhắc nhở: "Đừng lên tiếng."
Yêu cầu này quả thực rất xấu hổ, cô rất muốn nói anh đừng nhúc nhích thì em sẽ không lên tiếng, nhưng cuối cùng cô chỉ có thể trừng mắt nhìn anh, hoàn toàn không có chút uy hiếp.
Trình Tĩnh Sâm càng tiến tới, dán vào một bên cổ cô, răng khẽ gặm, thản nhiên trêu chọc, Lâm Vị Quang chưa bao giờ trải qua cảm giác tán tỉnh thuần khiết như vậy, đừng nói gì là ở bên ngoài, dưới gấp đôi kíc.h thích, cô cố gắng lắm mới có thể kiềm chế âm thanh.
Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ phát triển theo hướng không thể kiểm soát được, dù Lâm Vị Quang lớn gan đến đâu cũng có chút sợ hãi, đẩy vai người đàn ông, thở hổn hển nói nhỏ: "Được rồi, lát nữa là tới giờ tan làm rồi."
Trình Tĩnh Sâm không cam lòng nhưng vẫn nghe theo lời, buông cô ra, đứng thẳng người dựa vào tường, uể oải nhìn cô, không phát ra tiếng động.
Người này vốn đã có một đôi mắt đào hoa cực kỳ xinh đẹp, lúc này lại đang mỉm cười, càng thêm mười phần sát thương, Lâm Vị Quang bị nhìn đến nóng bừng mặt, mặc niệm trong lòng mấy lần mới bình tĩnh lại một chút.
Bầu không khí quyến rũ vẫn chưa tan hết, cô hắng giọng, giả vờ đứng đắn hỏi: "Anh uống rượu à?"
Từ lúc anh đến gần vừa rồi cô đã chú ý đến điều này, nhưng còn chưa kịp hỏi đã bị anh cắt ngang, bây giờ không còn gì để nói nên cô mới mở miệng thế này.
“Uống một chút.” Trình Tĩnh Sâm gật đầu, thẳng thắn thừa nhận.
“Nói dối.” Lâm Vị Quang trừng mắt nhìn anh, làm sao có thể tin lời của anh được: “Không phải em không ngửi được, anh uống nhiều hay ít em không đoán được hay sao?”
Bị vạch trần tại chỗ, Trình Tĩnh Sâm không giải thích, chỉ nhìn cô rồi cười tủm tỉm, dùng sức ôm chặt eo cô, đồng thời hơi nghiêng người, rút gắn khoảng cách giữa hai người.
Cách xa nhiều năm, đây là lần thứ hai Lâm Vị Quang nhìn thấy anh trong trạng thái chuếnh choáng, không ngờ quan hệ khác thì biểu hiện của anh cũng một trời một vực so với trước đây, thực sự rất khó để cưỡng lại.
Hai tai cô nóng như lửa đốt, cô theo bản năng áp sát vào người anh, qua quýt cảnh cáo: “Anh không sợ có người nhìn thấy à?”
Anh điềm nhiên đáp: “Không ai dám nhìn đâu."
Lâm Vị Quang: "..."
Sau khi người này say thật đúng là liều mạng.