Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 5: Chảnh cái gì? Cô tưởng rằng mình là đại minh tinh sao?




Editor: ÓcCá

"Thế nhưng gì mà thế nhưng! Chúng tôi ghét nhất loại người kênh kiệu, cô ghê gớm lắm sao! Dù có là ai cũng trốn không thoát việc cô bị hiềm nghi làm việc trái phép!" Sắc mặt chàng trai đỏ lên, trực tiếp cắt ngang lời cô!

Những người này lúc nào cũng anh biết tôi là ai sao, biết tôi là ai không?

Ai quan tâm cô ta là ai, dáng dấp đẹp cũng không được gì! Có tiền có thế thì ghê gớm, gặp quá nhiều loại người này, cô ta nghĩ rằng mình chính là đại minh tinh mà tất cả mọi người đều phải biết sao!

Từ trước đến nay miệng mồm Ôn Huyền lanh lợi, độc miệng giỏi tranh luận, nhưng bây giờ lại bị tên nhóc này nói đến trừng mắt chó ngây ngốc, trên mặt kìm nén đến nỗi đỏ bừng, đầu ngón tay run rẩy: "Cậu, cậu cậu cậu..."

"Đủ rồi!"

Giọng nói lạnh lùng vô tình ngắt lời, Lục Kiêu liếc nhìn cô, lạnh lùng lạnh nhạt, "Nếu cô đã không nguyện ý phối hợp, vậy ở đây chờ người bên đơn vị chấp pháp đến đi!"

Dứt lời, anh trực tiếp quay người rời đi.

"Bà mẹ nó!"

Ôn Huyền tức giận tới mức từ trên giường nhảy xuống, cũng không màng việc bị thương, vọt thẳng đến cửa phòng, kết quả cả người tàn tật đau khổ trực tiếp bị một tiếng phịch nhẫn tâm nhốt ở bên trong.

Ôn Huyền chật vật đập cửa gọi to, "Mở cửa! Mở cửa nhanh lên! Thả tôi ra ngoài, các người không có quyền hạn chế tự do của tôi!"

Ngoài cửa truyền đến giọng nói không có tình người: "Những lời này cô giữ lại nói với cán bộ chấp pháp đi."

Ôn Huyền quả thực tức điên, nghe tiếng bước chân ngoài cửa rời đi, cô lập tức chửi đổng như một người đàn bà đanh đá: "Con mẹ nó, anh trở lại đây cho tôi!!! Anh nghĩ anh là đội trưởng thì ngon hả, thứ đàn ông như anh có trâu bò nữa thì khi đàn bà ngồi lên cũng phải chê bai! Bày đặt giả bộ với lão nương cái gì chứ!"

Cô đanh đá chửi bới xuyên qua cánh cửa truyền đến hành lang vô cùng rõ ràng.

"Bộp ---!"

Chàng trai mười tám tuổi vấp chân lảo đảo, đụng đầu lên ván cửa.

Người đàn ông có dáng người thẳng tắp chính trực dừng bước chân lại.

Lục Kiêu mặt không thay đổi quét mắt về phía Tang Niên, Tang Niên che cái trán, cả mặt đỏ bừng ấp úng nói: "Lão, lão đại, vừa mới nãy, cô ta nói, nói cái gì vậy??"

Hắn có nghe lầm hay không, hay là nghĩ sai gì rồi.

Mặc dù chỗ này là chỗ rất ít phụ nữ, thế nhưng Tang Niên hoài nghi có khi nào cô ta thuộc về loại giới tính thứ ba hay không.

Lục Kiêu: "Cậu muốn nghe cô ta nói lại lần nữa?"

Nói xong, cặp mắt thon dài đen nhánh nhàn nhạt liếc qua gian phòng phía sau.

Trong phòng mơ hồ còn truyền đến âm thanh gõ cửa kịch liệt, giọng nói phụ nữ hùng hùng hổ hổ.

Tang Niên vội vàng lắc đầu như trống bỏi, chàng trai mười tám tuổi xấu hổ vội vàng nói: "Không, không cần, phụ nữ đến từ thành phố lớn đúng là quá ngang tàng."

Không thể trêu vào không thể trêu vào, vẫn là giao cho cán bộ chấp pháp đi.

Cán bộ chấp pháp chính xác là người ở bên khu cấm của quốc gia, cô ta mà rơi vào trong tay bọn họ quả thật sẽ không có quả ngon để ăn.

**

Trong phòng

Ôn Huyền tức giận đi qua đi lại trong phòng, ngực phập phòng kịch liệt, cũng không để ý tới vết thương.

Lăn lộn một hồi đầu tóc cô rối tung, vài sợi tóc mềm mại rủ xuống trước trán, cô không kiên nhẫn hất lên, cắn răng bắt đầu ở bốn phía tìm kiếm đồ vật bên người mình.

Lúc này nhưng khen ngược, trong phòng không có cái gì, điện thoại túi tiền chìa khóa xe, tất cả đều không thấy.

Ôn Huyền hít thật sâu, sợ mình bị tức chết, đã bao nhiêu năm cô không tức giận đến vậy.

Cô đi tới chỗ nào đều có vô số người vây quanh, ngồi xuống đâu là có một đám người đến nịnh nọt tươi cười bưng trà đổ nước,, mát xa đấm vai.

Vừa cầm điếu thuốc, liền có một đám đàn ông rào rào tiến đến châm lửa cho cô.

Mặc dù cô rất hot trong vòng giải trí, nhưng không một ai dám đối phó với cô, vì ai cũng không phải là đối thủ của cô.

Tay đánh viện dưỡng lão Nam Sơn, chân đá nhà trẻ Bắc Hải, không hề sợ hãi, ai dám chọc giận cô, không có ai dám!

Cho tới bây giờ ---