Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng

Chương 92




“Hắn không biết ngược lại là chuyện tốt.” Tư Mã Nhuệ thanh âm nhẹ nhàng, si ngốc nhìn nhánh cây kia hoa quế nở đầy, ngơ ngác tưởng niệm.

Kỳ thật hắn so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng một chuyện, con ngựa bị thương mà chạy, căn bản sẽ không lựa chọn đường, ngay cả trong cung tường thành cao ngút, cũng ngăn đón không được nó, hơn nữa đến chỗ vách núi đen ngoài cung cách mấy chục dặm, từ phía trên té rớt xuống, phía dưới là sông lớn mãnh liệt, người căn bản là không có còn khả năng sống, thậm chí sẽ là chết không thấy thi thể.

Phong nhi căn bản không có khả năng còn sống, không thể hy vọng.

Tâm đã chết, kết quả thật sự không quan trọng, Phong nhi vĩnh viễn đều sống ở bên người hắn, ngay cả Phong nhi đã chết, chính mình không phải chỉ còn lại có một cái thể xác thôi sao?

Tư Quá uyển, cây cỏ um tùm, một mảnh hiu quạnh.

Tư Mã Cường đứng ở tiền đường, so với mấy ngày trước đây, đúng là tiều tụy đến không chịu nổi, sắc mặt ám bụi, chòm râu loạn, tóc cũng loạn, một bộ dáng không ra sao.

Tư Mã Nhuệ mỉm cười mà đứng, vẻ tươi cười kia ảm đạm mà bi ai, dược của Lệ phi thật sự là lợi hại, mới đi một quãng đường, vẫn là ngồi xe ngựa, thế nhưng cũng đã choáng đầu, hoa mắt, ngực khó chịu. “Nhị ca nay đến là tu thân dưỡng tính.”

Tư Mã Cường nghe thanh âm quay đầu, thấy được Tư Mã Nhuệ, đây là người đầu tiên hắn nhìn thấy từ sau khi đến Tư Quá uyển, cũng là người duy nhất, câu đầu tiên hắn thốt ra thế nhưng chính là: “Mộ Dung Phong như thế nào?”

Tư Mã Nhuệ hơi hơi sửng sốt, tiện đà cười, ngữ khí thản nhiên, nói: “Ngươi nghĩ nàng có thể như thế nào?”

Tư Mã Cường ngẩn người, trong lòng vẫn sợ đáp án được nói ra, kỳ thật con ngựa kia chạy như điên đi ra như vậy, kết quả hẳn là ở ngay một khắc đó cũng đã có.

Bạch Mẫn hơi nhíu một chút mày, “Mộ Dung Phong!”, tên này như thế nào quen thuộc như thế? Thì ra Phong nhi tên đầy đủ gọi là Mộ Dung Phong, vì sao nam nhân trông thất vọng này cũng biết tên của nàng?

“Ta biết ngươi đau, ngươi làm sao biết ta cũng đau!” Tư Mã Cường nặng nề nói, “Lúc ấy là ta tự tay bắt cóc Mộ Dung cô nương, lại là mẫu thân ta tự tay tiễn bước Mộ Dung cô nương, ta mỗi ngày đối mặt với mẫu thân, hai người đều quan trọng như nhau, như thế nào có thể hận?”

Tư Mã Nhuệ lạnh lùng cười, “Tư Mã Cường, có phải hay không đã lầm rồi, Phong nhi khi nào thành người quan trọng nhất với ngươi? Nếu quan trọng, ngươi lúc ấy làm gì muốn dùng dao nhỏ đặt ở trên cổ nàng!”

Tư Mã Cường mắt nhìn phía trước, lá cây ở trong gió lay động, vẻ ảm đạm của ngày mùa thu không thể nào che dấu, hắn đau khổ cười, hơn nửa ngày không nói gì, qua một hồi lâu, Tư Mã Nhuệ nghĩ đến hắn sẽ không mở miệng nữa, hắn lại đột nhiên nói: “Ngươi nghĩ chỉ có ngươi yêu nàng thôi sao?…. ta cũng từng nghĩ trừ bỏ Hồng Ngọc ta sẽ không lại yêu người khác, nhưng thời điểm ta thấy nàng lần đầu tiên, liền cảm thấy trong lòng thập phần thoải mái, cái loại cảm giác này Hồng Ngọc chưa từng cho ta. Hồng Ngọc là người thành thục nội liễm, tâm tư kín đáo, có nàng, có thể giúp ta ứng phó rất nhiều chuyện tình, tuy rằng lúc ấy cưới nàng, có cân nhắc phương diện ích lợi của ta cùng mẫu thân, nhưng nàng quả thật là một nữ nhân không tệ, ta tuy rằng không có khả năng yêu nàng sâu vô cùng, nhưng là sẽ không phụ lòng nàng. Mà Mộ Dung Phong, nàng sạch sẽ, đơn thuần, tao nhã mà điềm tĩnh, cho ta cảm giác chính là muốn bảo hộ nàng, làm cho nàng không chịu thương tổn gì…. đúng vậy, lúc ấy là ta dùng dao nhỏ đặt ở trên cổ nàng, nhưng nếu ta có thể sớm biết mẫu thân sẽ làm ra sự tình kia, ta tình nguyện đem đao đặt tại trên cổ mẫu thân ta. Kỳ thật làm bị thương nàng không bằng làm bị thương ta, nhưng là…mẫu thân ở trước mặt ta, vì bảo hộ mẫu thân, ta chỉ có thể lựa chọn người các ngươi để ý nhất – Mộ Dung cô nương, hơn nữa ta cũng sẽ cam đoan Mộ Dung cô nương ở trong tay ta sẽ không bị thương tổn gì.”

“Nếu đúng như lời ngươi nói, ngươi sẽ không dùng sức làm cho trên cổ Phong nhi có máu chảy ra.” Tư Mã Nhuệ nhẹ nhàng nói.

Tư Mã Cường nhắm mắt, có chút nước mắt vẩn đục từ khóe mắt chảy ra.

Tư Mã Nhuệ lẳng lặng nhìn Tư Mã Cường, nay, Mộ Dung Phong đã không biết hồn về nơi nào, căn bản đã không có hy vọng còn sống, hắn ngay cả lòng tức giận với Tư Mã Cường đều không có. Chính là thật không ngờ, Tư Mã Cường thế nhưng cũng thích Mộ Dung Phong.

Tư Mã Cường cười khổ một chút, “Ta cũng sớm biết, ngựa trong cung đều là từ trong ngàn chọn vạn tuyển mà ra, lại là bị thương, chạy như điên như vậy, người, chỉ sợ trong lúc xóc nảy sẽ chết, cho dù cứu trở về, cũng sẽ bị thương đầu, nhẹ thì ý thức hỗn loạn, nặng thì chết. Chỉ mong nàng ra đi không đau khổ.”

“Nàng hiện tại là sống không thấy người, chết không thấy xác.” Tư Mã Nhuệ thản nhiên nói, trong thanh âm thống khổ tất cả đều biến thành hờ hững, “Về phần nàng đi như thế nào, có lẽ chỉ có chính nàng biết.”

Tư Mã Cường khó hiểu, quay đầu nhìn Tư Mã Nhuệ, “Vì sao lại sống không thấy người, chết không thấy xác? Hoàng cung như thế, khắp nơi kín cổng cao tường, vì sao ngăn không được? Chẳng lẽ tìm không thấy?”

Tư Mã Nhuệ lạnh lùng cười, “Nàng nếu là ở trong hoàng cung, đến là hoàn hảo, nhưng con ngựa bị thương một đường từ trong hoàng cung chạy trốn đi ra ngoài, thẳng đến vách núi đen phía sau hoàng cung, chắc ngươi cũng biết vách núi đen kia sâu như thế nào, xe ngựa từ phía trên rơi xuống, thẳng đến giữa sông, cho nên sống không thấy người, chết không thấy xác, có phải hay không hợp ý của ngươi?”

Tư Mã Cường sững sờ đứng ở một nơi, có chút choáng váng, hắn biết Mộ Dung Phong dữ nhiều lành ít, nhưng không nghĩ tới sẽ là tình hình như thế.

Nhất thời không tiếng động.

Đột nhiên, Tư Mã Cường cuộn ống tay áo lên, dùng chủy thủ tùy thân mang theo, ở trên cánh tay hung hăng rạch một đao, máu chảy. Tư Mã Nhuệ nhìn đến, ở trên cánh tay, có chằng chịt các vết sẹo, có cái đã đóng vảy, có cái chưa, không tám cũng bảy vết sẹo, nhìn thấy ghê người.

“Ta sẽ bồi nàng, hơn nữa là bồi nàng từng chút một, ta làm bị thương nàng một giọt máu, ta bồi nàng một vết thương, tính mệnh nàng bởi vì ta mà tiêu thất, ta chung quy sẽ bồi mệnh cho nàng! Tư Mã Nhuệ, ngươi dữ dội may mắn, có thể gặp được nữ tử như Mộ Dung Phong làm bạn, mà ta, chỉ có thể dấu diếm trong lòng, nay, vì nàng mà làm chính mình bị thương, đối với ta, đã là hạnh phúc.” Tư Mã Cường cũng không nhìn Tư Mã Nhuệ, đem chủy thủ thả xuống đất, mỉm cười, nhìn mặt trời dần dần hạ xuống núi, nói, “Nay ta rốt cục có thể cùng ngươi giống nhau tưởng niệm nàng, không cần lại lo lắng hay kiêng dè ngươi. Với ta làm sao không phải một loại hạnh phúc lớn.”

“Có lẽ năm đó ngươi đối với Hồng Ngọc cũng là như thế đi.” Tư Mã Nhuệ hờ hững nói, trong lòng cũng là đau xót, chính mình tài cán vì Mộ Dung Phong làm được gì đây? Mắt thấy nàng từ trước mặt chính mình biến mất, lại tại một khắc kia không thể cứu nàng, nếu đau khổ kiếp này có thể cho nàng một chút ấm áp, vậy thì cũng đáng.

Tư Mã Cường căn bản không để ý tới vết máu trên cánh tay, nhìn cây cỏ um tùm trước mặt, thản nhiên nói, “Năm đó đối với Hồng Ngọc, mẫu thân là có dã tâm, nàng không muốn ta cả đời đều bị người xem thường, lấy việc ta là một người còn chưa được lập làm thái tử, làm sao có thể lấy được một nữ tử thích hợp, có thể giúp ta một tay? Cho nên nàng lựa chọn Hồng Ngọc, thứ nhất Hồng Ngọc không phải là con của chính thất sinh ra, tổ mẫu đối với việc nàng gả cho Tư Mã Triết cũng không phải thực đồng ý, thứ hai nàng cùng hoàng hậu có mối liên hệ, cho nên lựa chọn nàng, cũng thiết kế mỗi một bước, làm cho Hồng Ngọc từng bước một tiến vào bẫy. Kỳ thật, Hồng Ngọc là một nữ nhân có dã tâm, thân phận thứ xuất làm cho nàng vẫn có phức cảm tự ti, nàng hy vọng có thể thăng tiến rất nhanh, Tư Mã Triết tính cách quá mức đôn hậu, không thích hợp cuộc sống cung đình ngươi lừa ta gạt, cho nên nàng lựa chọn ta, coi như là được ăn cả ngã về không, chúng ta căn bản chính là đều tự có mục đích đi đến với nhau. Nếu không phải năm đó tổ mẫu từng cùng nàng thương lượng, làm cho nàng buông tha cho Tư Mã Triết, nàng cũng sẽ không nhanh như vậy tìm nơi nương tựa là ta. Chính là tạo hóa trêu ngươi mà thôi.”